Thành Phố Vô Tận

Chương 62:




Tin tức Từ Thiếu Khiêm tuyên bố chính thức rút khỏi giới giải trí, không tham gia bất kì hoạt động nào nữa được đưa ra vào thứ hai, bởi vì trước kia đã từng tổ chức một buổi trả lời phỏng vấn, hắn lần này rút hẳn khỏi giới giải trí mọi người cũng không quá kinh ngạc, fans Từ Thiếu Khiêm mặc dù có hơi buồn, phần lớn mọi người lại rất lý trí để lại lời chúc trên trang chủ trang cá nhân của hắn.
Từ Thiếu Khiêm một tuần sau đó thuận lợi tiếp quản phỉ thúy thế gia, không qua bao lâu liền đến chi nhánh công ty bên Mỹ tuần tra. Từ Thiếu đến sân bay đón hắn, một khoảng thời gian không gặp, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy đứa em trai này hình như thành thục hơn không ít, mặc một bộ Tây trang, ngây ngô vốn có đã hoàn toàn rút đi, thời điểm nói chuyện cũng rất có phong độ thân sĩ.
Từ Thiếu đưa hắn đến chi nhánh công ty dạo một vòng, Từ Thiếu Khiêm không ngờ quy mô chi nhánh công ty thiếp lập bên New York lại lớn đến thế, so với tổng công ty trong nước không kém một chút nào. Chỉ là, Từ Thiếu Khiêm nhanh chóng phát hiện một vấn đề, người trong công ty chi nhánh rất nghe lời Từ Thiếu, đối với vị chủ tịch đột nhiên “giá lâm” này lại chỉ có kính ý xa lạ.
Từ Thiếu Khiêm trong lòng suy nghĩ, buổi tối lúc ăn cơm với Từ Thiếu cũng rất trực tiếp hỏi: “Thiếu Bạch, cậu có định về sau sẽ ở lại Mỹ hay không?”
Từ Thiếu Bạch gật đầu nói: “Em từ mười bốn tuổi đã sang đây, đối với hoàn cảnh bên này ngược lại càng quen thuộc hơn so với trong nước.”
Từ Thiếu Khiêm nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đi, anh cũng không quá hiểu thị trường bên New York này, chi bằng sau khi về nước nhậm chức anh sẽ đề cậu lên đảm nhiệm CEO công ty chi nhánh, chi nhánh công ty ở New York về sau sẽ toàn quyền giao cho cậu quản lý, trừ phi có quyết sách trọng đại, những chuyện khác cậu đều không cần báo cáo với tổng công ty.”
Từ Thiếu Khiêm như vậy rõ ràng là muốn trực tiếp biến công ty chi nhánh thành thiên hạ của Từ Thiếu Bạch, Từ Thiếu Bạch hơi nhếch nhếch môi, quay đầu nhìn hắn nói: “Anh, anh tin tưởng em đến thế à?”
Từ Thiếu Khiêm rất dứt khoát nói: “Cậu là em trai anh, có gì mà không tin tưởng?”
Từ Thiếu Bạch nói: “Lấy trí thông minh của anh, hẳn là nhận ra được, em cũng không quá thích anh nhỉ?”
Từ Thiếu Khiêm cũng quay đầu về phía cậu ta, nhìn thẳng vào mắt Từ Thiếu Bạch, “Anh biết, cậu xuất phát từ lý do nào đó không quá thích anh. Nhưng mà, anh cũng biết, cậu vĩnh viễn sẽ không phản bội anh.”
Hai người nhìn nhau một lát, Từ Thiếu Bạch rốt cục mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng là anh em một nhà, em đương nhiên sẽ không phản bội anh, cũng sẽ không phản bội Từ gia. Ba năm nhận nuôi em, cho em sinh hoạt vô ưu vô lự nhiều năm như vậy, em từ một tuổi đã bắt đầu mang họ Từ, đời này,.. cũng vĩnh viễn chỉ họ Từ.”
Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát, “Cậu đều biết?”
Từ Thiếu cười nói: “Anh quên à, em hồi trung học giành được giải nhất cuộc thi sinh học toàn quốc, về lý luận nhóm máu di truyền em biết được nhất thanh nhị sở. Em là nhóm máu O, ba là nhóm máu AB, từ lúc ấy em đã bắt đầu hoài nghi thân thế của chính mình, sau đó em cũng đã tự mình đi xác nhận.”
“…” Từ Thiếu Khiêm không ngờ em trai có thể bình tĩnh giấu diếm chân tướng nhiều năm như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Cậu biết rõ chân tướng mà không nói với bất kỳ ai à”
Từ Thiếu Bạch nhún nhún vai, “Nói ra thì có ý nghĩa gì? Ở trong lòng em ông ấy là ba, cũng vĩnh viễn đều là ba em. Chỉ là em không nghĩ tới, em với anh cư nhiên là anh em cùng mẹ khác cha, anh mới là con trai ruột của ông ấy. Em lúc ấy chỉ là tò mò mới vụng trộm lấy mẫu tóc của anh đi làm xét nghiệm, kết quả thực sự khiến em giật mình.”
Hai người cùng trầm mặc một lát, Từ Thiếu Bạch mới nói sang chuyện khác: “Anh, có một chuyện, em muốn xin anh đáp ứng.”
“Chuyện gì?”
“Chi nhánh công ty bên này thiếu một trợ thủ đắc lực, anh sau khi trở về viết một bản điều lệnh, để Mạc Dương theo em cùng ở lại New York.” Từ Thiếu Bạch dừng một chút, mỉm cười nói, “Sau khi xong việc, em sẽ trả anh một phần quà lớn, tỏ lòng biết ơn.”
Từ Thiếu Khiêm nghĩ nghĩ nói: “Được.”
Từ Thiếu hỏi: “Không hỏi vì sao à?”
Từ Thiếu Khiêm rất dứt khoát nói: “Cậu từ nhỏ chưa từng xin anh cái gì, lần đầu tiên chủ động mở miệng với anh, dù cho cậu muốn cái gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh đương nhiên sẽ đáp ứng.”
Từ Thiếu Bạch khẽ cười cười, giơ ly rượu trong tay lên, “Cảm ơn, anh trai.”
An Nham khoảng thời gian trước bận rộn đến mức giống con quay chajy đi chạy về không ngừng, mấy ngày nay lại nhàn đến có chút buồn bực, bởi vì An Trạch cứng rắn huỷ bỏ toàn bộ chương trình hắn nhận, ra lệnh cưỡng chế hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
An Nham chán quá liền chạy đến viện an dưỡng bồi ông nội nói chuyện phiếm.
Thân thể An Quang Diệu trái lại dần dần tốt lên, còn rất có tinh thần cả ngày chơi cờ với mấy ông bà già trong viện an dưỡng, An Nham không biết chơi cờ, ở bên cạnh xem cũng chẳng hiểu ra sao, người già trong viện an dưỡng đều rất thích thằng cháu nội bộ dạng dễ nhìn còn cả ngày cười hì hì này của An Quang Diệu, sai An Nham bưng trà rót nước, căn bản chính là không chút khách khí…
Dường đường tiểu Thiên vương ở trong viện an dưỡng làm một thằng culi bưng trà đưa nước vui đến quên cả trời đất, ở giữa một đám lão nhân gia, tâm tình An Nham ấy thế mà chậm rãi trở nên tươi tỉnh.
An Quang Diệu bất đắc dĩ trừng hắn: “Mày nhàn lắm hở? Sao vẫn ở đây không chịu đi!”
An Nham xán đến sau lưng ông nội rất chân chó đấm lưng cho ông, “Ông nội, An Trạch cho cháu nghỉ mà, cháu không có chỗ nào để đi, đành phải ở lại đây thôi, ông đừng đuổi cháu đi… Hoàn cảnh ở đây rất tốt, không khí cũng rất tốt, ở chỗ này hệt như ở khu du lịch, thật sự là rất hưởng thụ!”
Viện an dưỡng cho người già dưỡng lão, đương nhiên là điều kiện tốt, thêm An Quang Diệu tự mình bỏ ra một khoản tiền cải tạo một bữa, thật là nơi rất thích hợp để thả lỏng tâm tình. An Quang Diệu tuy rằng cảm thấy An Nham có chút không làm việc đàng hoàng, nhưng dù sao An Trạch đã gọi điện đến, cố ý nhờ vả nói mấy ngày nay cho An Nham nghỉ ngơi, An Quang Diệu cũng không đuổi An Nham đi nữa.
Chưa được mấy ngày bình tĩnh, buổi sáng hôm nay, An Nham đột nhiên nhận được điện thoại của Thường Lâm, Thường Lâm nôn nóng nói: “An Nham mau đi xem tiêu đề hôm nay! Trời ạ! Câu và Từ Thiếu Khiêm là sao thế này, cư nhiên bị chó săn chộp được!”
An Nham trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúp di động về phòng bật máy tính. Đăng nhập vào trang web hay vào nhất, trên trang chủ website giải trí quả nhiên dùng chữ in đậm viết hoa làm nổi bật tiêu đều tin tức ngày hôm nay: “An Nham gây scandal với sao nữ chỉ vì che giấu tính hướng? Thì ra Từ Thiếu Khiêm mới là tình yêu đích thực của An Nham?!”
Da đầu An Nham một trận run lên, run tay click mở tin kia.
Ở dưới tiêu đề đặt một ảnh chụp, hắn và Từ Thiếu Khiêm đang ôm nhau hôn môi, ảnh chụp hiển nhiên là máy ảnh chuyên nghiệp có độ phân giải cực cao của đám chó săn, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng sau khi phóng đại vẫn rất rõ ràng.
Trong ảnh, Từ Thiếu Khiêm đang ôm chặt hông hắn, hai tay hắn cũng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Từ Thiếu Khiêm, hai người thân mật ôm hôn, biểu tình của Từ Thiếu Khiêm rất là nghiêm túc, hai tai An Nham hơi hơi phiếm hồng, trên mặt cũng là thần sắc say mê.
Dừng bên cạnh là chiếc xe Audi Từ Thiếu Khiêm hay lái nhất.
Bối cảnh là đầu đường cách biệt thự An gia không xa.
Đây đúng là hình ảnh ôm hôn khó tách khó rời khi An Nham chào tạm biệt Từ Thiếu Khiêm không lâu trước đó, biệt thự An gia ở vùng ngoại thành, An Nham vẫn tưởng rằng đám chó săn không biết chỗ kia… Không ngờ năng lực lấy tin tức của đám chó săn lại hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đại khái là biết đoàn làm phim Vô tận đóng máy, An Nham và Từ Thiếu Khiêm ngày kế sẽ lên máy bay trở về, cho nên mới cắm cọc ở gần An gia, lại không dự đoán sẽ chờ được một màn rung động như vậy, bức ảnh này chỉ cần đăng lên mạng, tuyệt đối sẽ là một khoản buôn lời.
Nếu nói những scandal trước kia chỉ là tin đồn vậy thì, một bức ảnh rõ ràng như thế, quả thực chính là bằng chứng như núi!
Đáy lòng An Nham càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Hắn trước kia bởi vì scandal không ngừng, là đối tượng chú ý trọng điểm của chó săn giới giải trí, trước kia từng cùng nữ ngôi sao nào đi ăn đều sẽ bị chó săn cắm cọc chụp được, lần trước sau khi anh hai gặp chuyện không may cũng đụng độ phóng viên ở bệnh viện, không nghĩ tới lần này hôn môi với Từ Thiếu Khiêm cư nhiên lại một lần nữa bị đám chó săn bắt được. An Nham trước kia còn vui đùa nói: “Hy sinh thân mình giải trí quần chúng cho đám chó săn chút tiền tiêu vặt” nhưng lần này hắn căn bản là cười không nổi?
Những tiêu đề ăn theo trên diễn đàn một cái tiếp một cái, đủ loại tiếng mắng, đủ loại châm chọc khiêu khích. Thậm chí có một vài fans thích An Nham kích động chửi Từ Thiếu Khiêm ầm lên, fans Từ Thiếu Khiêm bắt đầu đánh trả, một đám người náo loạn thành một đám rối nùi.
Nhìn những người đó đối với một màn hai người hôn môi châm chọc khiêu khích, khó chịu dưới đáy lòng An Nham tựa như dây leo nhanh chóng lan ra, sắc mặt khó coi ngồi trước máy tính, ngón tay gần như muốn bóp nát con chuột.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, là điện thoại của An Trạch.
An Nham tiếp máy, liền nghe An Trạch rất trực tiếp hỏi: “Tiêu đề tin tức hôm nay anh xem chưa?”
“… Xem rồi.”
An Trạch nghiêm túc nói: “Hai người các anh cũng quá không cẩn thận! Dù sao cũng là nhân vật công chúng, cư nhiên dám ở trên đường cái hôn môi, anh với Từ Thiếu Khiêm đều choáng đầu à?”
“…” Ngay lúc đó đúng là có chút choáng đầu, cảm giác hạnh phúc cực đại khi ở bên Từ Thiếu Khiêm đã khiến cảnh giác của An Nham hạ đến giá trị âm, muốn hôn hắn cũng không thèm nghĩ nhiều đã lại gần chủ động hôn hắn một cái, sau đó liền diễn biến thành cục diện như vậy.
An Nham không nói lời nào, An Trạch đành phải bất đắc dĩ nói: “Nếu đã phát sinh, chỉ có thể ngẫm lại biện pháp chữa cháy. Chuyện này anh định giải thích với giới truyền thông thế nào?”
An Nham trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Anh thương cậu ấy, là anh chủ động hôn cậu ấy, sau đó cậu ấy lại hôn trả…. Ngày hôm đó bọn anh vừa mới ở bên nhau… Sự thật chính là như vậy.” An Nham cúi đầu, có chút phiền lòng kéo kéo caravat trên cổ áo, “Ảnh chụp đã chụp rõ ràng như thế, còn có thể giải thích như thế nào?”
An Trạch hơi đau đầu nói: “Liên hoan phim năm nay sắp bình chọn rồi, Thiếu niên thiên tử trúng cử rất nhiều hạng mục, Trần Thư Kỳ được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất, anh cũng đạt được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lúc này gây ra scandal như vậy, không có lợi gì cho anh cả.”
“… Anh biết.” An Nham cũng biết đạo lý này, dù sao rất nhiều người không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, hình ảnh hắn cùng một người đàn ông hôn môi trong mắt rất nhiều người thậm chí sẽ cảm thấy ghê tởm. Loại tin tức này đối với một ngôi sao nhân khí cao mà nói, làn sóng phản đối thật là cực kỳ to lớn.
An Trạch dừng một chút, mới bình tĩnh nói: “Mai tổ chức buổi họp báo, nói anh và Từ Thiếu Khiêm hôn nhau là do bị bộ điện ảnh Thành phố vô tận này ảnh hưởng, trong bộ phim này các anh đóng vai người yêu, cũng có một lần là cảnh hôn, anh và anh ta chỉ là quay phim hữu hảo hôn tạm biệt, không đề cập đến vấn đề tình cảm, như vậy mới miễn cưỡng coi như giải thích rõ ràng.”
“..” An Nham trầm mặc lại.
Tuy rằng hắn gọi điện thoại nói với Từ Thiếu Khiêm rằng mình chỉ là nhập diễn quá sâu mới đi bày tỏ, nhưng mà, đó là chuyện riêng giữa hắn và Thiếu Khiêm, nói tôi không yêu cậu với một mình hắn là một chuyện, nhưng công khai nói trước mặt mọi người, lại hoàn toàn là một chuyện khác!
Hắn không có biện pháp ở trước mặt mọi người thản nhiên nói rằng “Tôi và Từ Thiếu Khiêm không có bất kì khúc mắc tình cảm nào”, đó quả thật như là ở trước măt mọi người thẳng tay cho Từ Thiếu Khiêm một cái tát vang dội!
Từ Thiếu Khiêm nếu nhìn thấy tin tức như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ khó chịu. Hắn yên lặng yêu mình nhiều năm như vậy, bảo vệ mình nhiều năm như vậy, mình làm sao có thể cứ thế ích kỉ phủ định thâm tình của hắn trước mặt đại chúng? Để cho một người đã rời khỏi giới giải trí như hắn… biến thành trò cười trong mắt mọi người?
Biện pháp theo như lời An Trạch đương nhiên là toàn vẹn, nhưng mà An Nham căn sbản không làm được bình tĩnh và tuyệt tình như vậy.
Buổi chiều ngày kế, buổi trả lời phỏng vấn được tiến hành đúng giờ ở tổng công ty tập đoàn giải trí Hoa An, tin tức mang tính vang dội như vậy đương nhiên hấp dẫn vô số phóng viên truyền thông, hiện trường buổi họp báo quả thực là không còn chỗ ngồi.
An Nham mặc quần bò đơn giản và một chiếc áo lông vàng nhạt xuất hiện ở hiện trường, trang phục như vậy khiến cả người hắn có vẻ rất gầy. Hắn vừa bước vào hội trường đã nhận được một chuỗi những ánh đèn flash oanh tạc, An Nham bị ánh flash chói mắt chiếu đến gần như không mở nổi mắt, cúi đầu đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, hướng đến mọi người mỉm cười một cái.
Thường Lâm cầm micro nói: “Buổi họp báo xin phép được bắt đầu, mọi người có vấn đề gì mời giơ tay đặt câu hỏi.”
Lập tức có phóng viên đứng lên, sau nói trước bắt đầu oanh tạc đặt câu hỏi: “An Nham, về ảnh chụp anh và Từ Thiếu Khiêm hôn nhau bị tuồn ra gần đây, anh giải thích như thế nào?”, “An Nham anh thực sự là đồng tính luyến ái à? Trước kia gây scandal có phải vì che dấu tính hướng của mình hay không?”, “Từ Thiếu Khiêm lui giới có phải có liên quan đến chuyện này hay không? Các anh bí mật ở bên nhau bao lâu rồi?”
An Nham bị một đống vấn đề bén nhọn hỏi đến da đầu run lên, mấy vấn đề này đều quá khó để trả lời, tuy rằng An Trạch đã sớm nói cho hắn cách xử lý tốt nhất, thậm chí ngay cả đáp án các loại vấn đề đều cho trợ lý viết sẵn, An Nham tối hôm qua còn lấy ra ôn một lần… Nhưng mà, đối mặt với nhiều camera như vậy dưới đài, An Nham lại căn bản không nói nên lời.
— Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi thích phụ nữ, tôi và Thiếu Khiêm không có bất kì khúc mắc tình cảm nào, cùng hắn hôn môi là vì trong Thành phố vô tận chúng tôi đóng một đôi người yêu, trong phim không hề thiếu cảnh hôn, kia chỉ là nụ hôn tạm biệt sau khi đóng máy mà thôi.
Lời kịch đã sớm thuộc nằm lòng, lại hoàn toàn nói không nên lời, An Nham bị vô số ánh đèn flash oanh tạc, tươi cười trên mặt dần dần cứng ngắc.
Thường Lâm ở bên cạnh sốt ruột nhắc nhở: “An Nham, An Nham mau nói đi, không phải đã nghĩ tốt nên trả lời như thế nào sao?”
An Nham trầm mặc một lát, mới cầm micro lên nói: “Tôi…”
Nói đến đây đột nhiên ngừng lại, bởi vì cửa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, có người bước vào.
Người kia xuất hiện khiến hiện trường nhất thời lâm vào một mảnh yên tĩnh quái dị.
An Nham khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn người đàn ông từ bên cạnh đẩy cửa mà vào không chuyển mắt.
Từ Thiếu Khiêm mặc một bộ măng tô màu đen, hiển nhiên dáng người cao ngất thon dài, biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn mười phần bình tĩnh, hắn chầm chậm đi đến bên cạnh An Nham, một tay nhẹ nhàng khoác lên bả vai An Nham, một tay còn lại đón lấy micro từ trong tay An Nham, ánh mắt thâm trầm thản nhiên nhìn lướt qua phóng viên dưới đài, sau đó mới thấp giọng nói —
“Mấy vấn đề này vẫn là để tôi trả lời đi. Tôi và An Nham yêu nhau, tôi thương cậu ấy, cậu ấy cũng yêu tôi, chúng tôi nhất thời không kìm lòng đặng mà hôn đối phương, bị paparazzi chụp được, sự thật chính là như vậy.”
“…” Phóng viên dưới đài nhất thời sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ đến Từ Thiếu Khiêm đã rút khỏi giới giải trí lại đột nhiên xuất hiện, càng khiến người ta khiếp sợ là, hắn cư nhiên ngay trước mặt công chúng trực tiếp thẳng thắn?
Từ Thiếu Khiêm biểu tình bình tĩnh nói: “Cho dù ở trước mắt các người, tình yêu giữa hai người đàn ông có chút không phù hợp, nhưng đối với tôi mà nói, có thể ở bên An Nham, chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi.” Từ Thiếu Khiêm quay đầu, ánh mắt nhìn An Nham cũng dần trở nên dịu dàng, “Tôi thương cậu ấy, tôi muốn ở bên cậu ấy. Đây chính là chân tướng các người muốn.”
Ngay lúc phóng viên còn đang trợn mắt há mồm, Từ Thiếu Khiêm trực tiếp nắm tay An Nham, mười ngón đan xen, trong vòng vây của nhóm vệ sĩ hắn mang đến, xoay người nghênh ngang mà đi.
Hình ảnh kia được rất nhiều phóng viên chụp lại, lại một lần nữa trở thành tiêu đề tin tức trong ngày, thậm chí được một diễn đàn bát quái xưng là “Một màn kinh điển Từ Ảnh đế xông vào hiện trường buổi họp báo cứu An Nham.”
An Nham hoàn toàn không nghĩ đến Từ Thiếu Khiêm cư nhiên sẽ đột nhiên xuất hiện ở buổi trả lời phỏng vấn, thậm chí còn lớn mật trực tiếp bày tỏ trước mặt công chúng như thế… An Nham tâm tình phức tạp nhìn hắn, muốn thả tay hắn ra lại bị Từ Thiếu Khiêm giữ thật chặt.
Một đám phóng viên từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần vội vã đuổi theo, vệ sĩ Từ Thiếu Khiêm mang đến cản bước mở ra một đường cho hai người, Từ Thiếu Khiêm xoay người kéo An Nham bước thật nhanh rời đi, động tác nắm tay mười ngón đan xen khiến An Nham nhất thời có chút xấu hổ, tay nam nhân cầm rất dùng sức, An Nham căn bản không có biện pháp bỏ ra.
Từ Thiếu Khiêm trực tiếp kéo An Nham lên xe mình, thuận tay khoá cửa xe phát động động cơ, mãi cho đến khi xe đã đi được rất xa, triệt để cắt đuôi đám phóng viên đuổi theo, Từ Thiếu Khiêm mới nhấn phanh, dừng xe ven đường, sắc mặt bình tĩnh quay đầu nhìn An Nham, “Không định nói gì à?”
An Nham xoay qua, ngữ khí cứng ngắc nói: “Cậu tại sao lại đến buổi họp báo? Còn nói nhiều lời không nên nói như vậy?”
Từ Thiếu Khiêm đưa tay nắm cằm An Nham, dùng sức xoay mặt An Nham lại, buộc hắn nhìn vào hai mắt mình: “Cái gì gọi là lời không nên nói? Tôi nói chẳng lẽ không đúng sự thật?”
“…”
“Cậu muốn phủ nhận tất cả tình cảm của tôi dành cho cậu? Hay là… cậu căn bản không yêu tôi?”
“…”
“Nhìn vào mắt tôi, lặp lại lần nữa lý do chia tay,” Từ Thiếu Khiêm lạnh lùng nhìn An Nham, từng câu từng chữ nói, “Lúc trước bày tỏ chỉ là vì nhập diễn quá sâu, cậu căn bản là không yêu tôi, cho nên muốn chia tay với tôi, phải không?”
“…” An Nham sắc mặt cứng ngắc trầm mặc.
Từ Thiếu Khiêm nghiêm túc nhìn vào mắt An Nham, hạ giọng nói: “An Nham, nói cho tôi biết, cậu chưa bao giờ từng yêu tôi, chỉ cần cậu nói phải, tôi sẽ vĩnh viến biến mất trước mặt cậu.”
“… Không, không phải.” An Nham nhìn hình chiếu thuộc về chính mình trong đôi mắt thâm trầm của nam nhân, nhớ nhung bị đè nén đến mức tận cùng trong khoảng thời gian này như mãnh thú đột nhiên thoát khỏi xiềng xích khó ngăn cản, cảm xúc thống khổ tràn đầy lồng ngực, hốc mắt An Nham đột nhiên đỏ lên, vươn tay dùng sức ôm lấy Từ Thiếu Khiêm.
“Thiếu Khiêm, tôi tỏ tình với cậu là nghiêm túc, tôi thật sự thích cậu…”
“Tôi, tôi rất nhớ cậu…”
Một An Nham gắt gao ôm lấy mình, luôn miệng nói “Tôi rất nhớ cậu”, khiến tức giận vốn có của Từ Thiếu Khiêm nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng cũng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, ánh mắt Từ Thiếu Khiêm cũng dịu lại, thấp giọng nói bên tai An Nham, “Được rồi, tôi biết mấy tin nhắn cậu gửi kia rõ ràng là lấy cớ. trước hết nghe tôi giải thích đã, được không?”
An Nham gật gật đầu.
Từ Thiếu Khiêm nói: “Cậu đột nhiên chia tay với tôi là vì chuyện Từ Tử Minh, đúng không?”
An Nham kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu biết?”
Từ Thiếu Khiêm nhướn mày nói: “Tôi đương nhiên biết. Trên thực tế, Từ Tử Minh chẳng những bắt cóc An Lạc, rất nhiều năm trước, gã ta còn đâm chết mẹ ruột tôi, cướp đi một khoản tài sản của từ gia, làm hại Từ gia suýt chút nữa phá sản.”
“…”
“Gã là kẻ phản bội của Từ gia, hai mươi năm trước đã triệt để quyết tuyệt với Từ gia. Mẹ tôi chết trong tay gã, cũng vì thế mà tôi và cha ruột tôi rất nhiều năm đều không thể nhận nhau… Cha ruột của tôi, thật ra là Từ Tử CHính.”
Từ Thiếu Khiêm nhẹ giọng nói: “Cậu còn nhớ cái đêm mưa kia không? Tôi đột nhiên đến nhà cậu ôm cậu, lúc ấy chính là bởi vì biết được hết thảy chân tướng này, trong lòng tôi rất khổ sở, mới muốn ôm cậu một cái, tìm chút an ủi.”
“Chuyện này, tôi đã sớm muốn nói với cậu, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội. Từ Tử Minh căn bản không phải cha ruột tôi, mà là kẻ đầu sỏ gây hoạ giết chết mẹ ruột tôi, hại Từ gia cửa nát nhà tan.”
An Nham sợ hãi hồi lâu, mới không thể tin được nói: “Tại sao lại như vậy? Ba cậu là… Từ tứ thúc? Mẹ cậu là bị Từ Tử Minh hại chết?” Chân tướng phức tạp lại làm người ta khiếp sợ như vậy khiến đầu óc An Nham nhất thời chưa kịp định hình được, nhìn biểu tình nặng nề trên mặt Từ Thiếu Khiêm, trong lòng càng là dâng lên một trận đau lòng.
Thì ra bối cảnh gia đình Từ Thiếu Khiêm phức tạp như vậy, thời điểm biết được những chân tướng này hắn nhất định là rất khổ sở đi?
Từ Thiếu Khiêm gật gật đầu, nói: “Với tôi mà nói, Từ Tử Minh đã chết trong vụ tai nạn giao thông hai mươi năm trước, tôi không hy vọng một Tam gia đột nhiên nhảy ra này, biến thành bức tường ngăn cách giữa hai chúng ta.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, nghiêm túc nói, "Tôi biết chân tướng này khiến người ta nhất thời khó có thể tiếp nhận, tôi cho cậu một ít thời gian, cậu tỉnh táo lại suy nghĩ cho kỹ, rồi đưa ra quyết định.”
Từ Thiếu Khiêm ánh mắt dịu dàng nhìn An Nham, từng câu từng chữ nói: “An Nham, cậu hãy nhớ kỹ, chỉ cần cậu quay đầu, tôi vẫn đều chờ cậu nơi đó. Tôi chưa từng… buông tay cậu.”
An Nham nghe âm thanh dịu dàng trầm thấp bên tai, đáy lòng nhịn không được chua xót.
Hiếm có cỡ nào, Từ Thiếu Khiêm đều chưa từng buông tay hắn, luôn tại một chỗ chờ hắn, dù cho liên tục hai lần bị hắn làm cho thương tâm, Từ Thiếu Khiêm vẫn thủy chung không rời không bỏ.
— Nam nhân cố chấp lại thâm tình như vậy, mình còn có lý do gì, buông tay hắn lần thứ ba?
An Nham ôm chặt lấy Từ Thiếu Khiêm, ở trong lòng hắn dùng sức gật đầu, từng câu từng chữ, bình tĩnh mà nghiêm túc nói: “Thiếu Khiêm, cho tôi thời gian mấy ngày, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời như ý.”
Từ Thiếu Khiêm mỉm cười nói: “Được, tôi chờ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.