Thành Phố Vô Tận

Chương 67: Phiên ngoại 1




Đinh đinh linh —
Tiếng chuông tan học dễ nghe vang lên, đám học sinh lớp mười hai kết thúc kỳ thi cuối kỳ rốt cục đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bạn cùng bàn của Từ Thiếu Khiêm vừa dọn dẹp cặp sách, vừa nói: “Thiếu Khiêm, cậu thi thế nào? Chắc không thành vấn đề nhỉ? Dù sao mỗi lần thi trắc nghiệm không phải cậu thứ nhất thì là An Lạc thứ nhất, hai người các cậu thay phiên, danh diệu đứng đầu lớp chúng ta không có gì khó đoán.”
Từ Thiếu Khiêm không trả lời, bạn cùng bàn lắm miệng lại nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tớ nghe được một tin, An Nham lớp mười một chấm hai ý, cậu còn nhớ rõ cậu ta không? Cái thằng cùng lớp với chúng ta hồi đầu trung học, sau đó đúp lớp ấy.”
Từ Thiếu Khiêm ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Nhớ, cậu ta làm sao?”
“Tớ nghe nói cậu ta lại sắp bị đúp tiếp.” Bạn cùng bàn đồng tình lắc đầu một cái, “Ài, bị như thế cũng thật đáng thương, nghe nói kỳ thi giữa kỳ lần trước, đại số của cậu ta cư nhiên thi không điểm! Dù cho phần tự luận không biết làm, ít nhất còn có trắc nghiệm mà, cậu ta cũng đủ xui xẻo, tung đồng xu đoán đáp án, mười hai câu trắc nghiệm cư nhiên một câu cũng không đúng, cuối cùng thi được 0 điểm mới chết người chứ. Trường của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng có ai thi được 0 điểm, Am Nham lập cái kỷ lục mới này, ngay cả hiệu trưởng cũng biết, chủ nhiệm lớp cậu ta cũng sắp bị cậu ta làm cho tức chết…”
“…” Từ Thiếu Khiêm không nói gì, thấy An Lạc sắp ra khỏi cửa, liền tạm biệt bạn cùng bàn, cầm cặp lên đuổi theo bước chân An Lạc.
An Lạc thấy Từ Thiếu Khiêm, gật đầu một cái coi như là chào hỏi, “Thi thế nào?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Tạm được.”
Hai người cùng nhau sóng vai đi về phía trước, lúc đi tới cửa trường học, Từ Thiếu Khiêm mới làm bộ lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói, An Nham lại bị đúp lớp phải không?”
An Lạc gật đầu một cái, “Tôi cũng mới biết tin hôm qua, ông nội cũng giận điên lên, vội vã chạy về từ vùng khác, tối nay sau khi trở về, An Nham chắc sẽ lại bị đánh.” An Lạc dừng một chút, quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Chi bằng cậu tối nay tiện thể đến nhà tôi ăn cơm đi? Cứ bảo chúng ta có bài tập cần thảo luận. Có cậu ở đấy, ông nội cũng sẽ không hạ thủ quá nặng.”
“Được.” Từ Thiếu Khiêm đương nhiên đồng ý.
Hắn đột nhiên rất muốn xem dáng vẻ An Nham bị đánh một chút. Cái con người từ nhỏ đã phách lối thiếu đánh đó, sau khi đúp lớp một năm liền không gặp, hình như có chút nhớ. Không có hỗn đản kia ở bên cạnh nghịch ngợm, khi đi học ít đi rất nhiều niềm vui thú.
Từ Thiếu Khiêm thỉnh thoảng còn nhớ tới từng đoạn kí ức ngắn ngủi khi bị hắn trêu cợt, hôm nay có cơ hội tận mắt xem hắn bị bêu xấu, trong lòng Từ Thiếu Khiêm lúc đó, thật ra là ôm một loại ý tưởng có chút hả hê.
Thời điểm đến An gia, An Nham đã bị ông nội phạt quỳ gối trong sân. An Quang Diệu cầm gậy nện xuống, ông bị tức điên căn bản không biết nặng nhẹ, âm thanh gậy tiếp xúc với xương nghe đặc biệt chói tai.
“Cái thằng oắt này! Lại đúp lớp lần nữa, mày vui lắm hả? Liên tục đúp lớp hai lần, mày muốn cùng An Trạch nhỏ hơn mày hai tuổi thi tốt nghiệp trung học hả? Mày làm anh trai, còn có mặt mũi hay không?! Bị bạn học toàn trường chỉ vào mặt mà cười nhạo, mày cảm thấy rất vui vẻ có phải không?”
Lại một gậy không chút lưu tình nện xuống, phần da trên cổ An Nham cũng bị trầy ra.
“Anh trai em trai mày đại số có thể thi 100 điểm, mày lại mang điểm 0 về cho tao, còn chưa được số lẻ của bọn nó! Mày thật là làm vẻ vang cho cả nhà chúng quá nhỉ! Ba mày mỗi lần đi họp phụ huynh, lại bị chủ nhiệm lớp mày ngay trước mặt tất cả phụ huynh dạy dỗ, thật là quá vinh dự!”
“An Nham, tao thật không hiểu, An gia chúng ta tại sao lại sinh ra thằng khốn như mày!”
Từng gậy từng gậy đập xuống lưng, nhanh chóng đánh ra từng vết đỏ chói mắt.
An Nham hung hăng siết ngón tay, “Phải, cháu đần đấy, cháu chính là không hiểu nổi mấy cái tam giác hàm số lộn xộn kia! Cháu chính là liều mạng học cũng không hiểu những công thức kia! Mọi người cảm thấy rất mất thể diện có phải không? An gia nhiều con như vậy, một người ưu tú hơn một người, vậy nên An Nham là sỉ nhục của mọi người có phải hay không?
An Quang Diệu giận đến phát run, “Mày còn dám mạnh miệng? Mày cả ngày lẫn đêm đều ở đây làm mất mặt, chẳng lẽ không đúng à?? Mày nói xem, mày toàn thân cao thấp có ưu điểm gì đáng để bọn tao kiêu ngạo hả??”
An Nham giống như mèo bị đạp phải đuôi trực tiếp dứng dậy, đỏ mắt nhìn chằm chằm An Quang Diệu nói: “Cháu làm cho mọi người mất thể diện! Nuôi cái gánh nặng như cháu khổ cực lắm hả? Thật ra thì ông đã sớm muốn đuổi cháu đi! Dù sao ông có An Lạc, An Trạch, còn có An Mạch, bọn họ lần nào cũng có thể thi được 100 điểm làm cho ông kiêu ngạo! Mỗi người bọn họ ai cũng tốt hơn cháu! An Nham cháu chỉ biết thi 0 điểm, An Nham cháu chính là mất mặt như vậy! Vậy cháu đi là được chứ gì!”
“Được! Được lắm! Mày bây giờ lập tức cút cho tao —!”
Một câu nói này của An Quang Diệu khiến cho An Nham rốt cụ tuyệt vọng chạy khỏi An gia.
An Nham một năm kia chỉ mới mười sáu tuổi, hắn giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người chạy ra khỏi cửa, trên người bị đánh ra từng vệt đỏ, quần áo cũng rách mấy lỗ. Trong khoảnh khắc An Nham chật vật không nổi chịu đựng cả người đau đớn lao ra khỏi nhà kia, khoé mắt rốt cục trượt xuống một giọt nước trong suốt.
Kỳ quái là, Từ Thiếu Khiêm nhìn một màn hắn toàn thân thương tích lao ra cửa kia, trong lòng hoàn toàn không có chút cảm giác sảng khoái hả hê nào, thấy vệt nước mắt rõ ràng trên mặt hắn, trái tim ngược lại… cảm thấy một nỗi đau xa lạ.
Từ Thiếu Khiêm cũng không đưa đến tác dụng giải cứu, hắn và An Lạc đến chậm, còn chưa kịp khuyên đã thấy An Nham đang rống to mấy câu cuối vọt ra khỏi cửa, Từ Thiếu Khiêm cũng không muốn dưới tình huống này ở lại ăn cơm, liền trực tiếp về Từ gia.
Tứ thúc cũng không ở nhà, hắn tự mình làm cơm tối ăn với Thiếu Bạch, sau đó theo thường lệ lấy sách vở, về phòng mình bắt đầu bật đèn làm bài tập. Vốn là bài tập rất đơn giản, nhưng lại làm sai rất nhiều lần, lặp đi lặp lại thoảng qua trước mắt, tất cả đều là gương mặt rơi lệ của An Nham.
Gương mặt bẩn thỉu đó, bị ông nội đánh đến sưng cả lên, trong cặp mắt xinh đẹp kia, đong đầy những giọt nước mắt trong suốt…
Gương mặt mang theo nước mắt đó, không khỏi làm cho Từ Thiếu Khiêm có chút tâm loạn.
Hắn cho đến nay chưa từng thấy An Nham khóc.
Từ nhỏ đến lớn, hỗn đản nghịch ngợm An Nham kia từng bị thương rất nhiều lần, có một lần từ trên cây ngã xuống trực tiếp ngã gãy chân, bị chệch khớp đau đến như vậy, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
— Thế mà hôm nay lại khóc? Hiển nhiên… cậu ta chắc bị ông nội mắng rất thương tâm nhỉ?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Từ Thiếu Khiêm cứ có chút phiền não bất an, bài tập trong sách căn bản không làm tiếp được nữa, không thể làm gì khác ngoài gọi điện thoại cho An Lạc, hỏi: “An Lạc, em trai cậu về chưa?”
An Lạc nói: “Ba đã phái người đi tìm, đến giờ vẫn chưa có tin gì, cũng không biết nó chạy đi đâu rồi.”
“…” Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một chút, “Có cần nhờ bác tôi giúp một tay không?”
Bác gái Từ Thiếu Khiêm, chị cả từ Tử Chính - Từ Gia Huệ, là cảnh sát cao cấp sở cảnh sát thành phố Tây Lâm, nhờ bà ra mặt tìm người đương nhiên sẽ tiện hơn rất nhiều, An Lạc nói: “Tạm thời không cần náo động đến cảnh sát, ba đã phái rất nhiều người ra ngoài, chắc sẽ có thể tìm thấy nó. Nếu tối nay còn không tìm được, đến lúc đó nhờ bác cậu giúp một tay vậy.”
Từ Thiếu Khiêm không thể làm gì khác ngoài nói: “Ừ, có tin gì nhớ gọi điện cho tôi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm lại càng thêm bất an.
An gia phái người ra ngoài tìm, tìm kiếm trong khu vực đáng lẽ không khó mới đúng chứ, đến bây giờ còn chưa có tin tức, rất hiển nhiên, số đông người An gia đã bị An Nham cố ý né tránh. Đã sắp mười giờ, mùa đông lạnh như thế, một mình hắn có thể chạy đi nơi nào? Vội vã chạy ra ngoài, không mang tiền cũng không có cách nào ở nhà trọ, ở bên ngoài nhỡ bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Bất an dưới đáy lòng dần dần lan ra, Từ Thiếu Khiêm nhíu mày một cái, dứt khoát cầm áo khoác lên, vội vàng chạy về hướng trường học.
Trường học cách Từ gia chỉ mất có năm phút đồng hồ đi bộ, rất nhanh đã đến cổng trường học.
Không biết vì sao, Từ Thiếu Khiêm cứ có trực giác, An Nham rất có thể là chạy về trường học, mặc dù ở đây 8 giờ tối đã đóng kín cửa, nhưng mà, dựa trên bản lĩnh của An Nham, trèo cây leo tường căn bản không thành vấn đề.
Từ Thiếu Khiêm đạp lên cây lớn ở cửa sau leo tường vào, vòng quanh trường một vòng, quả nhiên, tìm thấy An Nham trong một góc nhỏ sân thể dục.
An Nham đang cố rúc lại ngồi trên ghế đá, hai tay ôm đầu gối thật chặt, bả vai không ngừng rung động, lỗ mũi sụi sà sụt sịt, hiển nhiên vẫn còn đang khóc. Trong nháy mắt đó, Từ Thiếu Khiêm cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhói lên. Cái cảm giác đau lòng kỳ quái đó, tựa như dây leo mọc lên dưới đáy lòng, nhanh chóng lan tràn khắp lồng ngực.
Không phải là mình rất ghét cậu ta à? Thấy cậu ta khổ sở, không phải nên thật vui vẻ mới đúng sao? Vì cái gì lại… đau lòng?
Cho đến một khắc kia, Từ Thiếu Khiêm mới phát hiện, mình cư nhiên không muốn thấy An Nham rơi lệ. An Nham phách lối từ nhỏ, An Nham luôn mặt dày tươi cười, giờ lại yếu ớt, không biết làm sao như vậy, cư nhiên khiến Từ Thiếu Khiêm đau lòng đến gần như không cách nào có thể hít thở.
Hình như nhận ra có người, An Nham cảnh giác ngẩng đầu lên, sau khi phát hiện là Từ Thiếu Khiêm, nhanh chóng đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng đừng cười tôi, tôi biết tôi rất kém cỏi. Nhưng mà, tôi đã rất nỗ lực, những công thức toán học kia, tôi cũng đã ôn rất nhiều lần, nhưng tôi chính là không biết dùng… Tôi có phải quá ngu ngốc hay không?”
Mu bàn tay của hắn lau ra một vết máu thật dài, máu hoà lẫn nước mắt trên mặt, che lấp khuôn mặt vốn sưng lên của hắn, khiến cho nó đã xấu lại càng thêm xấu, tóc cũng ngổn ngang, dáng vẻ đỏ mắt co lại thành một khối như vậy, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
An Nham như là lầm bầm nhỏ giọng nói: “Tôi bị đuổi khỏi An gia rồi… Bọn họ có lẽ đều rất ghét tôi nhỉ… An gia nếu không có tôi thì tốt… Anh hai ưu tú như vậy, em út thông minh như vậy, An Mạch ngoan như vậy… Cũng chỉ có tôi, luôn làm cho bọn họ mất thể diện… Tôi ở An gia chính là một tồn tại dư thừa…”
“Có lúc, tôi cũng muốn dứt khoát lựa chọn rời đi… Nhưng mà… tôi không bỏ được bọn họ…”
“Nhất thời xúc động chạy đi, lập tức lại muốn trở về, tôi quả nhiên không biết xấu hổ… Dù cho bị ông nội đánh chét… Tôi cũng không thể… thật sự rời khỏi bọn họ…”
Vào một khắc đó, Từ Thiếu Khiêm đột nhiên ma xui quỷ khiến đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm An Nham vào trong ngực.
Sau này hồi tưởng lại, Từ Thiếu Khiêm vẫn không hiểu tại sao lúc áy mình lại làm ra động tác như vậy, có lẽ chỉ là muốn an ủi thiếu niên đang khóc thút thít trước mặt, hoặc chẳng qua là nhất thời mềm lòng hay xúc động không giải thích được… Tóm lại, cái ôm đó, hoàn toàn thay đổi tình cảm hắn dành cho An Nham bao lâu nay.
Cho dù nhiều năm sau, hắn cũng chưa từng hối hận.
— Bởi vì An Nham ôm lại hắn.
Thiếu niên giống như người sắp chết bắt được cành cây cứu mạng, hai tay run run, ôm lại hắn thật chặt, nước mắt chảy ra nhanh chóng thấm ướt áo lông trước ngực. Có lẽ do ngồi lâu trong gió rét, thân thể An Nham lạnh như băng đến gần như mất hết nhiệt độ, nép trong ngực mình nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như bị toàn thế giới từ bỏ.
Đúng vậy, người nhà của hắn hôm nay đuổi hắn đi.
Hắn không có chỗ để đi, nhưng vẫn là không rời bỏ được những người đó.
Lúc này, đúng là thời điểm hắn cần an ủi nhất, hắn cần một chút năng lượng chống đỡ, bất kể năng lượng kia đến từ người nào, hắn cũng sẽ giữ lại thật chặt, giống như một người mờ mịt luống cuống, đưa tay bắt lấy một ngọn cây cứu mạng cuối cùng.
Từ Thiếu Khiêm vô cùng may mắn, chạy đến bên người An Nham thời khắc này là mình.
Một khắc kia, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm đột nhiên sinh ra một ý nguyện muốn bảo vệ người này thật tốt, cái ý nguyện mãnh liệt ấy khiến hắn không cách nào có thể ngó lơ, ôm chặt thân thể hơi hơi phát run của thiếu niên, thậm chí ngay cả trái tim cũng bởi vậy mà kịch liệt nhảy lên.
Dưới bề ngoài thiếu đánh, ác liệt, bướng bỉnh…
An Nham, thực ra có một nội tâm cực kỳ mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.