Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 15:




Hừng đông ở thảo nguyên vô cùng rét lạnh, hơi thở vừa thoát ra nháy mắt liền trở thành sương trắng. Y phục trên người lại phong phanh, ta lạnh cóng, tiếp tục giục ngựa đi về phương Bắc.
Bầu trời tối đen dần chuyển sang xanh tím, sau đó xanh thẳm. Mặt trời chậm rãi mọc lên, lớp sương trắng trên lá cây hòa thành hạt sương, được ánh mặt trời chiếu rọi liền phát ra ánh sáng trong suốt, giống như một ánh sao giữa đêm tối thất lạc xuống nhân gian.
Phong cảnh xinh đẹp như vậy, đáng tiếc ta không có tâm tư chiêm ngưỡng. Suốt cả đoạn đường, trên bầu trời không có một con chim bay ngang qua, ngay cả trong bụi cỏ cũng không thấy một con thỏ. Trên người chỉ có một thanh kiếm, cùng với nửa túi hạt dưa hôm qua còn lại. Thức ăn quá quý giá, ta dù đã rất đói bụng, nhưng lại không nỡ ăn. Tiểu Kim thì ngược lại, một mình trong bụi cỏ nhảy tới nhảy lui, bắt một vài châu chấu, ăn đến vui vẻ.
Đi đến giữa trưa, ngựa không thể đi tiếp, đành phải thả nó ăn cỏ bên sườn núi. Ta nằm nghỉ trên mặt cỏ, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mặt trời ấm áp dừng trên người, ta mệt mỏi muốn ngủ nhưng lại sợ bọn cường đạo đuổi theo, nên không dám ngủ.
Lần này vận số cũng khá hơn một chút. Đi chưa bao lâu, ta liền nhìn thấy khói bếp bay lên ở phía xa. Có khói là có người, hai mắt ta sáng ngời, nhanh chóng thúc ngựa chạy tới.
Khói bếp bay lên từ phía sau một gò núi nhỏ. Ta cực kỳ kích động cưỡi ngựa bay qua gò núi, định thần nhìn lại, đáy lòng không nén được một hồi lạnh lẽo.
Mặt đất cháy đen, xung quanh ngổn ngang những cái cọc gỗ, còn có lều trại của dân du mục vẫn đang bốc cháy dang dở. Hai nam nhân ngã vào giữa đống hỗn độn kia, trong đó có một người, nửa người đều bị thiêu rụi, hiển nhiên đã không còn thở. Tiểu Kim nằm trong lòng ta kêu lên không yên. Linh cảm cũng nhận ra có điều không hay, liền nhanh chóng giữ chặt dây cương, định nhanh chân rời khỏi.
Đang lúc xoay người, mặt đất liền rung lên, vài tên hắc y nhân cưỡi trên lưng ngựa như xuất hiện từ trong mặt đất, đứng trên sườn núi, đông nghịt từ trên cao nhìn xuống.
Ta kinh hãi, lập tức quay đầu ngựa về hướng đông, nhưng mặt đông cũng lập tức xuất hiện hàng loạt nam nhân mặc áo đen cưỡi ngựa. Sau đó ta ngoảnh đầu về hướng Nam lẫn hướng Tây đều bị bao vây. Một vòng người ngựa đen kịt kia giống như một cái thùng sắt, liều chết đem ta vây ở bên trong.
Những nam nhân này thân hình to lớn, ngựa lại dũng mãnh, giống hệt những tên cường đạo tập kích vào nơi đóng quân đêm qua.
Không cần giả vờ, ta đã lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Nghĩ thầm cái này chính là bắt ba ba trong rọ, có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Một nam nhân dẫn đầu chầm chậm cưỡi ngựa đi xuống triền núi, vòng vây từ từ thu hẹp. Tên thủ lĩnh đi đến cách ta một trượng (10 thước), ngừng lại. Một thân đen tuyền từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt. Tuy rằng vẫn chưa nói một lời, nhưng đã có một hồi áp bức khiến người khác không thể thở nổi đập vào mặt.
Cảm nhận được hơi thở này, Tiểu Kim lò đầu ra từ trong lòng ta, lông trên người dựng đứng, phát ra âm thanh uy hiếp đến kẻ đối diện.
Người nọ nhìn thấy Tiểu Kim, ánh mắt lóe sáng, một mực nhìn về phía ta. Thoạt đầu, ta cảm thấy có chỗ không đúng, sau nhìn kỹ lại, thì ra hắn có đôi mắt màu xanh.
Người kia hỏi: “Ngươi là công chúa Nam Lương?”
Quan thoại của người này rất rõ ràng *Tiếng phổ thông*, ta nghe thấy liền nghĩ, người này biết hoàng đế Bắc Lương tặng mèo cho công chúa.
Đương nhiên ta trả lời ngay: “Không phải.”
Nhưng người ta không tin, “Không phải công chúa, vậy sao ngươi mặc phượng bào?” *áo phượng*
Ta ngẩng cao đầu nói: “Ta là nữ quan đi theo, đóng giả công chúa dẫn truy binh rời đi.”
Từ phía sau khăn che mặt, người nọ phát ra âm thanh buồn cười, “Nếu công chúa còn trong đoàn người, tên Mông Húc kia sao có thể trì hoãn việc hành quân như vậy?”
Ta ấm ức. Nhưng cũng không phải vì bọn người Mông Húc làm hỏng chuyện, mà là bực bội vì sao năm nay ai cũng không tin lời nói thật, muốn làm người thành thực cũng không thể mà.
Người nọ thấy ta không nói gì, xem như ta đã chấp nhận. Vì thế cẩn thận đánh giá ta, liền nói: “Không ngờ công chúa Nam Lương cũng có tư sắc.”
Ông nội ngươi! Ta thầm mắng, công chúa thực sự còn không có xinh đẹp như ta đâu!
Thấy gương mặt ta đen thui, người kia rất là vui vẻ, ha ha cười, “Đúng là không uổng công. Bọn người A Mục Hãn đuổi theo cả đêm cũng không bắt được con chim nhỏ, ngược lại còn bị chúng ta đoạt lấy.”
Ta nhướng mày, chạm lấy bội kiếm ở bên hông.
Đối phương nhìn thấy, ánh mắt híp lại, “Công chúa đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tại hạ không nỡ đả thương công chúa, cho nên người cũng nên tự biết yếu không thể địch nổi mạnh.”
Hắn thờ ơ chơi đùa vài viên đá trắng như tuyết trong lòng bàn tay. Nếu ta rút kiếm, chắc chắn viên đá kia sẽ bắn thẳng vào cổ tay ta.
Khả năng của mình, ta hiểu rõ nhất, lúc này mà cố chấp thì chỉ có mình chịu khổ. Ta ấm ức buông lỏng chuôi kiếm.
Hắn ta mỉm cười, lập tức có một nữ tử mặc hắc y thoát khỏi đội hình, ra tay đoạt lấy bội kiếm của ta.
Đột nhiên trong lòng ta khẽ động, Tiểu Kim vươn móng vuốt sắc bén nhào tới nữ tử kia. Nàng ta nhanh chóng thoát ra, Tiểu Kim bay vút một cái, dừng trên bãi cỏ, nhe răng gầm gừ.
Nàng kia rút roi da quất tới.
“Tiểu Kim!” Ta lớn tiếng gọi.
“Ni Mã,” Nam tử lên tiếng gọi, “Đừng làm bị thương vật cưng của công chúa. Đây chính là vật đính ước mà hoàng đế Bắc Lương tặng.”
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, thu hồi roi. Tiểu Kim liền quay về trong lòng ta, grừ grừ cọ lên tay ta.
Nam tử cười lạnh, “Công chúa đúng là người hiểu chuyện, tại hạ cũng không đành lòng làm người bị thương, xin hãy phối hợp.”
Ta đành phải phối hợp, ngoan ngoãn để Ni Mã kia trói thành cái bánh chưng.
Lúc này có người tung dây thừng, giữ lấy đầu ngựa của ta. Con ngựa vùng người, nhưng nhận ra không thể thoát khỏi, buộc phải ôn hòa thuần phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.