Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 17:




Ni Mã vội vàng kéo bà lại, thì thầm câu gì đấy, nhưng bà vẫn không nghe, khăng khăng muốn cởi trói cho ta.
Ta thấy vậy, bèn vờ như yếu đuối nhu nhược, nói rằng: “Vị phu nhân này, van cầu bà hảo tâm thả ta ra”.
Nét mặt bà biến động, trong mắt tràn ngập vẻ thương xót, liền dùng tiếng phổ thông nói với ta: “Đứa nhỏ đáng thương, ngươi đã chịu khổ.”
Ta vui mừng, vội vàng nói với bà: “Phu nhân, ta bảo đảm sẽ không chạy trốn, xin đừng trói ta. Ta … ta là Gia Nguyệt công chúa của Nam Lương, lần này tới Bắc Lương, là vì muốn kết thân với quý quốc. Hôm qua đoàn hộ tống của ta gặp phải cường đạo, một mình ta bị thất lạc với mọi người lại lạc đường ở thảo nguyên. Hôm nay may mắn gặp được phu nhân, mong phu nhân rũ lòng thương.”
Bà ta liên tục thở dài, quay sang nói với Ni Mã: “Các ngươi cũng thật quá đáng, làm sao có thể trói công chúa Nam Lương như vậy? Công chúa là cành vàng lá ngọc, sao có thể chịu sự đối dãi như thế?”
Ni Mã cũng vội vàng đáp lại bằng thứ tiếng phổ thông không thuần thục:”Bẩm Hạ Lan phu nhân, đây đều là căn dặn của đại nhân. Huống hồ thân phận của nữ tử kia còn chưa xác định, khi bắt được thì trên người nàng có mang binh khí. Nếu thả nàng ra, nàng làm phu nhân bị thương, tiểu nữ thật không có cách nào ăn nói với đại nhân.”
Ta lập tức phân bua: “Hiện tại, ta không có vũ khí, vả lại làm sao ta có thể làm vị phu nhân này bị thương, người đã có lòng đối xử tốt với ta? Tốt xấu gì, ta cũng là công chúa của Nam Lương, là em gái của hoàng đế, sao có thể làm ra việc ti tiện như vậy? Phu nhân, tiểu nữ cũng không cầu phu nhân thả tiểu nữ ra, chỉ mong phu nhân có thể cho tiểu nữ được uống một ngụm cháo …”
Xem ra Hạ Lan phu nhân đúng là một người tốt, vừa nghe ta nói như vậy, đã rơm rớm nước mắt.
“Thằng bé Mạc Tang này, thật là hồ đồ. Đã bắt con gái nhà người ta, cũng không thể đối xử thô bạo như vậy. Ni Mã, ngươi mau thả nàng ra, ở đây có ánh mắt của nhiều người, nàng không thể chạy đi đâu được. Nếu đại nhân của các ngươi có hỏi tới, thì nói là quyết định của ta.”
Bất đắc dĩ, Ni Mã buộc phải cởi trói cho ta.
Ta bị trói cả nửa ngày, thân thể cứng ngắc đã có thể hoạt động trở lại. Tiểu Kim ở trong lòng ta kêu “meo” một tiếng, dường như cũng đang oán giận.
Hạ Lan phu nhân thương hại nhìn ta, nói: “Bọn họ đang nói chuyện, sợ rằng còn phải mất thêm một lúc. Mời công chúa theo ta vào lều nghỉ ngơi thay y phục.”
Ta vô cùng cảm kích, đi theo bà vào bên trong một căn lều nhỏ hơn một chút.
Dụng cụ bài trí trong này rất đơn giản, nhưng lại rất thư thái ưu nhã. Hạ Lan phu nhân gọi người đem tới nước nóng, mời ta tắm rửa thay y phục. Cổ tay của ta bị dây thừng làm trầy da, bà lại tự mình bôi thuốc cho ta.
Hạ Lan phu nhân vừa nói chuyện nhẹ nhàng, vừa đưa y phục sạch sẽ đến cho ta, lên tiếng nói: “Đây là y phục trước đây của ta, kiểu dáng đã sớm qua thời, nhưng vẫn còn rất sạch sẽ. Mong công chúa không chê.”
Ta vừa nhìn, không ngờ là y phục của người Hán, “Phu nhân, ngài…”
“Ta xuất giá đã hơn hai mươi năm rồi.” Hạ Lan phu nhân cảm khái nói.
Vốn ta muốn hỏi bà xuất thân từ danh gia vọng tộc nào ở Nam Lương, lại sợ chạm phải chuyện thương tâm của bà, nên đành thôi.
Ta thay y phục xong, buộc gọn mái tóc dài. Phu nhân liền mang tới một chén trà sữa nóng, ta vừa ngửi thấy hương thơm, trong bụng lại chộn rộn.
Phu nhân cười to, “Mau uống nhanh đi.”
Ta bưng chén lên, uống một ngụm.
Lúc này rèm cửa xốc lên, một người to như gấu bước vào. Ta “phụt” một tiếng đem trà sữa vừa uống vào phun ngược trở ra.
“Đừng sợ! Đừng sợ!” Hạ Lan phu nhân vội nói, “Đây là Mạc Tang con trai ta.”
Ta cùng “con gấu” kia đối diện nhìn nhau, thấy được đôi mắt màu lam của hắn. Thì ra hắn chính là thủ lĩnh đám cường đạo trói ta đến đây.
Ta hoàn toàn thất vọng. Dọc đường thấy nhiều cô nương liếc mắt đưa tình với hắn, liền nghĩ rằng gương mặt của hắn dưới lớp khăn che mặt sẽ rất anh tuấn, ai ngờ lại toàn là râu ria lông lá.
Người gấu nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề sáng bóng.
“Xem ra công chúa ngài cũng có vài phần tư sắc.”
Ta ngây người. Hạ Lan phu nhân quát nhẹ: “Mạc Tang, con nói bậy bạ gì đó?”
Mạc Tang ha ha cười, “A mụ, người thật sự tin nàng là công chúa?” *BL: Vì Mạc Tang là người trên thảo nguyên, không phải trung nguyên nên ta để cách xưng hô như vậy*
Phu nhân nói: “Mặc kệ nàng có đúng là công chúa hay không, đứa nhỏ này lẻ loi lưu lạc một mình trên thảo nguyên, thật giống như ta năm đó. Con đã bắt được nàng, cũng đường tiếp tục bắt nạt nàng như thế.”
Ta nghe vậy liền liều mạng gật đầu phụ họa.
Mạc Tang cười khẽ, “A mụ, nàng chính là người mà A Mục Hãn muốn. Nếu nàng thật sự là công chúa, con giúp phụ hãn lập một chiến công lớn. Người không muốn phụ hãn đón người trở về sao?”
Hạ Lan phu nhân buồn bã nói: “Từ lâu ta đã không còn nghĩ như vậy. Hiện tại sống cùng với con, cũng rất ung dung tự tại, hà tất phải quay về cái nơi đấu đá tranh đoạt kia.”
Mạc Tang không khỏi lên tiếng: “Là lỗi của nhi tử, con không nên làm người lại thương tâm.”
Hắn quay đầu về phía ta, thấp giọng hung hăng nói: “Ta không biết ngươi nói gì với mẫu thân ta, làm cho bà che chở ngươi. Nhưng ta cảnh cáo ngươi trước, tốt nhất là ngươi chỉ nên đứng ở bên người mẫu thân của ta. Bà tâm địa thiện lương, dễ tin tưởng người khác. Nếu ngươi lừa dối bà, làm bà thương tâm. Ta không cần biết ngươi là công chúa Nam Lương, hay hoàng phi Bắc Lương, đều giết rồi quăng xuống biển.”
Da đầu ta run lên, cảm giác có một luồng khí lạnh ập vào mặt, liền không ngừng gật đầu.
Hạ Lan phu nhân đỡ lấy đầu thở dài, “Mạc Tang, con lại bắt nạt nàng.”
“A mụ, người cũng đừng quá tin tưởng nàng. Ta thấy nàng nói mình là công chúa, nhưng một người đã được nuông chiều từ bé, lại mang theo kiếm, thật không đáng tin.”
“Nữ tử Nam Lương chúng ta không yếu đuối như con nghĩ đâu.”
Mạc Tang mỉm cười, cũng không tranh cãi với mẫu thân, xoay người ra khỏi lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.