Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 72:




Chúng ta ngồi xuống bên đống lửa, Lâm Cẩm Hồng ngồi bên cạnh ta. Cá nướng vừa chín tới, Tuệ Ý liền đưa cho hắn, hắn cầm lấy rồi đưa sang cho ta.
“Lục cô nương nếm thử đi. Đây là cá bạc, đặc sản của vùng Nam Hải chúng ta, thịt vừa mềm vừa ngọt, ăn vào rất ngon miệng.”
Tầm mắt của Lương Ngọc lại âm thầm lướt qua. Ta vội lựa lời khước từ: “Lâm công tử quá khách sáo. Vừa nãy ta đã ăn no.”
Tuệ Ý ha ha cười, “Cẩm Hồng ca có lòng nhưng cũng phải lựa lúc nha. Chúng ta đều ăn no rồi. Thịt này vừa mềm vừa ngọt, huynh nên tự mình ăn đi!”
Lâm Cẩm Hồng ngượng nghịu đưa tay vuốt mũi, sau đó cũng không tiếp tục giữ ý. Hắn khẽ cười hai tiếng rồi to mồm ăn hết con cá, phủi phủi hai tay, lại cởi giày, rồi leo lên một gốc cây dừa.
Ta giật mình hỏi, “Hắn muốn làm gì vậy?”
“Hái dừa đấy!” Tuệ Ý bật dậy vỗ tay, “Cẩm Hồng ca, thêm tí sức! Muội muốn trái lớn nhất bên phải kìa!”
Lương Ngọc bỗng nhiên nói: “Hôm nay sao lại thể hiện thế này.”
Tuệ Ý quay đầu nói: “Chỉ là huynh đệ tỷ muội cùng nhau chơi đùa mà thôi, sau biểu tỷ lại nói như thế?”
Lương Ngọc cười khẩy một tiếng rồi quay đầu đi hướng khác.
Ta không biết giữa hai người có ân oán thế nào, nên chỉ làm như không nghe thấy.
Lâm Cẩm Hồng trèo lên đến táng lá, rút ra con dao nhỏ, cắt liền một hơi năm, sáu trái ném xuống.
Tuệ Ý cầm lấy một trái đưa đến cho ta xem, “Loại trái này quả rất dày, chỉ có thể khoét một lỗ mới có thể uống được nước bên trong. Sức lực của ta không đủ, Lương Ngọc tỷ, tỷ tỷ tốt, tỷ làm thử cho Lục tỷ xem đi.”
Lương Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, nhận lấy trái dừa, thuần thục cầm dao lột bỏ một lớp vỏ, sau đó khoét một lỗ, rồi trao cho ta.
“Nếm thử đi.” Lương Ngọc nói, “Không phải là rượu ngon nước quý gì, nhưng cũng không khó uống.”
Ta nhấp thử một ngụm, cảm nhận hương vị ngọt dịu mát lạnh, đúng là mỹ vị, không kiềm được mà uống liền một hơi.
“Có ngon không?” Tuệ Ý vui vẻ cười, lại ném trái lớn nhất về phía Lâm Cẩm Hồng, “Nhanh nào, lột giúp muội, muội cũng khát.”
Lâm Cẩm Hồng liền lột liên tục mấy trái dừa cho chúng ta. Tuệ Ý cầm lấy hai trái mang đến cho hai thủy thủ vẫn luôn đứng ở một bên. Hai người nọ đỏ mặt nhận lấy, đôi mắt thì sáng bừng lên khi nhìn Tuệ Ý.
Sau khi uống xong, Lâm Cẩm Hồng lên tiếng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.”
Tuệ Ý nói: “Cũng được. Lục tỷ tỷ đi theo hai vị tiểu ca này trở về thuyền lớn trước đi.”
“Để ta chèo thuyền là được.” Lâm Cẩm Hồng nhanh miệng nói trước, “Thuyền lớn cần phải đi vòng vào bến tàu, các người lại phải đi thêm một đoạn đường. Ta trực tiếp đưa Lục cô nương quay về bờ, A Kiệt phất cờ ra hiệu cho thuyền lớn đưa thêm vài chiếc thuyền nhỏ đến đây.”
“Vậy cũng được.” Tuệ Ý nói, “Hai người đi trước đi.”
Ta đắn đo hỏi một tiếng, “Thuyền có thể chở ba người không.”
Lương Ngọc liền hiểu ý cũng đi lên thuyền nhỏ.
Lâm Cẩm hồng ngồi ở đuôi thuyền, đưa thuyền rời khỏi đảo nhỏ. Có lẽ vì có khối băng lớn là Lương Ngọc đang ngồi ở bên cạnh nên từ đầu đến cuối hắn cũng không nói gì nhiều.
Ta rời thuyền, nói lời cảm tạ với hắn. Lâm Cẩm Hồng chắp tay nói: “Lục cô nương không cần khách sáo. Cô nương là khách của Hạ nhị ca, cũng là khách của cả đảo.”
Lương Ngọc nhìn trời, “Trời cũng sắp mưa rồi. Đại ca, hôm nay không trở về sao?”
“Ta tới tìm Hạ nhị ca có việc, sẽ ở lại mấy ngày.” Lâm Cẩm Hồng lại quay đầu nói với ta, “Cô nương mới đến, sợ là vẫn chưa biết. Mưa gió ở vùng biển hung hãn hơn trên đất liền rất nhiều, có thể làm đổ cây sập nhà, trước khi mưa tạnh cô nương tốt nhất là đừng ra ngoài.”
Còn miêu tả đáng sợ như vậy. Ta lại cảm tạ hắn thêm một lần.
Lâm Cẩm Hồng nhìn ta nở nụ cười, để lộ ra một hàng răng trắng tinh. Hắn sờ sờ mũi, nhảy lên thuyền nhỏ, vừa chớp mắt đã thấy rời đi thật xa.
Ta nhìn theo bóng lưng của hắn mà sững sờ.
Ta cảm thấy hắn có chút giống với một người, giống Mạc Tang.
Giữa thảo nguyên mênh mông, trời xanh mây trắng, cũng có một thiếu niên nhìn ta với ánh mắt tận tình như vậy. Tuy rằng chỉ là một chút ý tứ không rõ ràng, nhưng cũng làm ta cảm giác thực vui vẻ thực ấm lòng.
Đúng như lời Lâm Cẩm Hồng, chập tối khi thủy triều vừa dâng, sắc trời âm u, gió lớn rít gào. Người hầu trong nhà đều vội vàng đóng cửa, còn dọn bồn hoa cây cảnh vào bên trong nhà. Đợi đến lúc châm đèn thì mưa to như trút.
Ta lần đầu nhìn thấy mưa lớn như vậy, có chút sợ hãi, cảm thấy đây vốn không phải là trời mưa, mà giống như thần tiên đang bê chậu nước hắt mạnh từ trên xuống dưới.
Vết thương cũ của ta lại tái phát, ngực đau nhói, hơi thở ngắt quãng, ta nhắm mắt cuộn người trên giường.
Cuồng phong thổi mạnh vào cửa sổ đóng kín phát ra âm thanh “đông đông”, giữa đất trời dường như chỉ còn lại tiếng mưa to giội lên mặt đất. Âm thanh đó cứ vang vọng trong đầu ta, dần dần chuyển thành những tiếng người nói rì rầm.
Có người cười, có người khóc, có người reo hò, có người mắng chửi.
Ta cảm giác như mình lại đang đứng giữa đám người nhốn nháo đó, trơ mắt nhìn cha và đệ đệ bị đẩy lên đoạn đầu đài.
Ta nghĩ, đáng lẽ ta nên cùng mấy muội muội treo cổ ở trong thiên lao. Đôi chân bước tới, bảy thước lụa trắng siết chặt cổ, một chút vùng vẫy rồi ra đi. Đến địa phủ, người một nhà đoàn tụ, sau đó cùng nhau đầu thai.
Nhưng ta cố tình sống, đám người Tiêu Chính đều nghĩ ta đã chết dưới mũi tên kia, nhưng ta lại thoi thóp sống.
Bốn năm chỉ giống như một cái chớp mắt.
Ta còn sống rất tốt, mỗi ngày mặt trời mọc, ta đều có thể ngửa đầu mà cười.
Tiếng người ồn ào huyên náo đó cũng dần dần rời đi.
Ta mở mắt, nhìn thấy một người đang ngồi trước giường.
Cả người Hạ Đình Thu gần như ướt đẫm, tóc còn không ngừng nhỏ nước xuống nền gạch. Hắn nhìn thấy ta tỉnh, nhận lấy cái khăn từ Hải Châu rồi lau khô hai tay, sau đó vừa sờ trán ta vừa giúp ta bắt mạch.
“Không sao.” Ta nhẹ giọng nói, “Đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Hôm nay do chơi đùa quá sức, cho nên có chút mệt mỏi muốn ngủ thôi.”
Hạ Đình Thu để ngoài tai những lời ta nói, đôi mày đang nhíu chặt có chút giãn ra khi bắt xong mạch cho ta.
“Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
“Ngực có hơi khó chịu một chút thôi.” Ta ngáp một tiếng, “Nhưng còn huynh kìa, cẩn thận đừng để cảm lạnh. Chỗ này của ta có thuốc, huynh không cần mạo hiểm mưa to như vậy chạy tới.”
“Thời tiết xấu thế này, sao mà không lo lắng cho thương tích của muội.”
Lúc này Hạ Đình Thu mới xoay người lau mặt lau tóc. Nét mặt của hắn trông rất mỏi mệt, quầng thâm từ mấy hôm trước vẫn không biến mất, hai má cũng có chút hóp vào.
Trong lòng ta lại thấy không yên, “Tiếp nhận gia sản thật sự mệt mỏi như vậy sao? Ta có thể giúp được việc gì không?”
“Muội thì có khả năng giúp được gì?” Hạ Đình Thu cười, “Muội ngoan ngoãn ăn được chơi được, đừng phát bệnh là đã giúp ta rồi. Hơn nữa, chuyện của nam nhân, nữ nhân như muội cũng không nhúng tay vào được.”
“Nhưng nhìn huynh như vậy, ta thấy đau lòng.”
Hạ Đình Thu nhìn ta, mỉm cười ngọt ngào đến buồn nôn, “Ai nha, nghe được muội nói đau lòng cho ta, thật đúng là còn khó hơn lên trời.”
Ta phì cười, “Tim ta cũng làm bằng thịt, sau lại không biết đau?”
Hạ Đình Thu nắm lấy tay ta, khẽ cúi đầu, nhưng lại không nói gì.
Ta đưa mắt ra hiệu cho đám người Hải Châu, hai nàng lặng lẽ lui ra gian ngoài.
“Sao vậy?” Ta hỏi.
Hạ Đình Thu khẽ thở dài một tiếng, “Trước mắt có một cuộc buôn bán lớn.”
“Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Thành bại quyết định ở lần này.”
“Quả thực có người gây khó dễ với huynh!” Ta khẽ kêu lên.
“Đừng kích động.” Hạ Đình Thu trấn an ta, “Ta muốn thuyết phục được bọn họ, thì cũng phải trải qua một chút thử thách.”
Ta ho khan vài tiếng, chầm chậm ổn định hơi thở, “Khó khăn rất nhiều sao?”
“Phải đích thân đến thương thuyết với Thuyền vương của Bắc Hải.”
“Cuộc buôn bán gì vậy?”
“Có một con đường thông thương mới, chỉ cần mất một nửa thời gian so với trước đây là đến được Việt Quốc, nhưng lại bị hải tặc quấy phá. Đám hải tặc này chỉ là nhóm binh ô hợp, trong đó có rất nhiều thủy thủ bị đào thải, hoặc là gia đinh làm trái luật bị trục xuất, có người đến từ gia tộc Thuyền vương, cũng có người là từ Nam Hải của chúng ta. Hai nhà Bắc Nam đã sớm có ý muốn liên thủ dọn sạch con đường thông thương này, nhưng vẫn vì chuyện phân chia lợi ích mà chưa đi đến thống nhất.”
“Thì cứ phân chia 5:5 thôi.”
“Muội đúng là suy nghĩ nông cạn.” Hạ Đình Thu lắc đầu cười, “Ích lợi không phải chỉ là một đống bạc trắng.”
Ta hỏi: “Nếu như thương thảo không thành thì sao?”
“Thì uy tín của Nhị sư huynh muội rớt xuống tận đáy, mất đi lòng dân, lại bị cả gia tộc coi khinh. Đến lúc đó, hai chúng ta đành chán nản trở về núi nương tựa sư phụ.”
Ta ha ha cười, “Nghe cũng không tệ lắm!”
“Nha đầu xấu xa.” Hạ Đình Thu khõ nhẹ lên trán của ta.
Ta nhìn thấy quần áo của hắn vẫn còn nhỏ nước thì liền gọi Hồng San vào hỏi: “Các ngươi có thể tìm quần áo cho Nhị thiếu gia thay đổi không?”
Hồng San cười khổ, “Cô nương, đây là khuê phòng của người, tìm đâu ra quần áo của nam nhân?”
Ta lại nói, “Vậy nấu chút canh gừng đi.”
“Không cần.” Hạ Đình Thu khoát tay, “Mưa lớn thế này, vừa ra khỏi cửa liền ướt. Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta cứ mặc tạm thế này, trở về rồi tắm rửa.”
Ta còn muốn giữ người, nhưng lại sợ hắn bị cảm lạnh, chỉ đành nhìn hắn mở cửa rồi chạy ào vào trong mưa.
Dáng người rắn rỏi của Hạ Đình Thu nhanh chóng biến mất giữa màn mưa trắng xóa.
“Nhị thiếu gia đúng là quan tâm đến cô nương.” Hải Châu giúp ta kéo cao chiếc chăn mỏng, “Hôm nay trước kia gió đến, thiếu gia còn tự mình dẫn người đi gia cố lại nhà kho, vừa trở về liền vượt mưa chạy đến thăm cô nương.”
Khó trách vừa rồi lại nhìn thấy một vết thương nhỏ trên tay của Hạ Đình Thu.
Hôm sau vừa tỉnh lại, ta đã nghe thấy từng hồi tiếng chim kêu ở bên ngoài. Đẩy cửa bước ra, ánh mặt trời bừng sáng. Nếu như không phải có nhánh cây bị thổi gãy treo vắt vẻo trên thân cây, ta còn tưởng cơn bão ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Lúc đang ăn điểm tâm thì Tuệ Ý hào hứng chạy đến.
“Còn ngồi đây làm gì? Nhanh đi theo ta!”
Ta bị nàng kéo chạy ra ngoài, “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện tốt!” Hai mắt Tuệ Ý rực sáng, “Đình Thu ca và Cẩm Hồng ca đang ở trên bãi cát thử đao mới, sẽ rất tuyệt.”
Sáng sớm đã múa đao luyện kiếm, tinh lực đúng là dồi dào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.