Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 65:




Trong phòng không khí chợt thấp tới cực điểm, quanh thân Lang Hi đầy khí lạnh quả thực có thể đông chết người, mặt bình tĩnh đứng dậy rời đi.
Hàn Tả Tả hơi trù trừ rồi cũng đứng lên đi theo.
Mới vừa đi đến cửa hội sở, khóe mắt Lang Hi chợt lóe, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không dấu vết bước chậm lại.
Hàn Tả Tả đi lên đến cùng anh sóng vai, nghiêng đầu hỏi anh: "Làm sao vậy?"
Lang Hi thản nhiên hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?"
Hàn Tả Tả gật gật đầu, trong lòng ấm áp, không khỏi thân thiết hỏi anh: "Ăn rồi, anh thì sao?"
Lang Hi không trả lời, đột nhiên vươn tay vén sợi tóc rơi trên mặt cô, sau đó thuận tay cẩn thận vén về phía sau tai cô, nói: "Nếu ăn rồi, thì đi nhanh chút đi!"
Hàn Tả Tả bực mình, thầm mắng bản thân tự mình đa tình, nghiêm mặt song song đi cùng nhau, ai muốn đi với anh chứ, lúc này còn chê cô đi chậm!
Lang Hi chẳng nói chẳng rằng kéo cô ôm vào trong lòng, chủ động giúp cô mở cửa xe, sau đó chờ cô ngồi vào, lại cúi người cài dây an toàn cho cô.
Lang Hi đột nhiên phong độ làm cho Hàn Tả Tả cảm thấy khó hiểu, không rõ người này mới vừa rồi còn ra vẻ tức giận, lúc này như thế nào đã băng tuyết tan rã rồi.
Lang Hi cũng không giải thích, một đường yên lặng lái xe, lúc này giao thông vô cùng thông thuận, vậy mà anh lại lái lâu gấp đôi thời gian mới đến nơi, sau đó tiếp tục ga lăng giúp cô cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe... Hôn rồi ôm cô lên lầu.
Hàn Tả Tả bị hành động này của anh làm cho buồn nôn một thân nổi da gà, được yêu thương mà kinh sợ trừng mắt anh: "anh không sao chứ?"
Lang Hi ôn nhu cúi đầu, ở bên tai cô ôn nhu "uhm" một tiếng.
Hàn Tả Tả lập tức kinh ngạc ngậm lại miệng, thái độ này, thật sự quỷ dị!
Vừa về tới nhà, cánh tay Lang Hi đột nhiên siết chặt, một cái xoay người đã đem Hàn Tả Tả đặt ở phía sau cửa, ngay cả đèn đều không kịp mở liền hôn xuống.
Hàn Tả Tả bị đụng trúng khiến phía sau lưng nhói lên, tiếng kêu bị ngăn lại, đầu lưỡi xâm nhập hữu lực mà linh hoạt, không giống lưu luyến trong dĩ vãng, mơ hồ mang theo phẫn nộ không thểnói.
Hàn Tả Tả bị bắt phải thừa nhận nụ hôn thô bạo tiến công, trong lòng lại yên tĩnh lại, tư thái bá đạo cường thế như vậy, mới càng giống tác phong của Lang Hi.
Hơi thở lẫn nhau đã sớm quen thuộc, không bao lâu Hàn Tả Tả liền mềm nhũn cả người, gắt gao nắm cổ anh, thử tìm kiếm đầu lưỡi anh chủ động đáp lại.
Chiêu này quả nhiên rất hiệu nghiệm, lửa giận của Lang Hi chậm rãi bình ổn xuống dưới, sờ lên bật công tắc đèn trên tường, quấn lấy lưỡi của cô ôn nhu chơi đùa, bức cô không còn đường lui, vừa triền miên hôn môi, vừa chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Rèm cửa sổ sát đất mở toang, Hàn Tả Tả dù đang động tình nhưng không quên nhắc nhở anhkéo rèm cửa sổ, Lang Hi hung ác hôn cô một hơi, khiến cô khó thở, thiếu chút nữa nghẹn mà chết, anh cũng không buông cô ra, tay vươn ra kéo rèm cửa sổ, tay khác vẫn ôm chặt lấy cô.
Chiếc giường kingsize xa hoa rung động kêu đến nửa đêm...
Lang Hi không chút nào cố kỵ cô tối hôm qua mới vừa bị ép buộc, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, đè nặng cô hưng trí làm bậy, làm đến sung sướng, làm cho Hàn Tả Tả phải cong người lại, thời điểm cuối cùng, ừphía sau tiến vào, khiến cô cảm thấy phía sau nóng rát đau hỏaâm ỉ.
Hàn Tả Tả mỏi mệt đến ngay cả nâng tay cũng không đủ khí lực, nặng nề đi vào giấc ngủ, lẩm bẩm rầm trì không thể nghe thấy: "Mẹ nó, ngày mai nhất định phải đổi giường..."
Hàn Tả Tả trong lúc ngủ mơ vẫn còn nhớ tới ý muốn đổi giường, cô thề lần này tuyệt đối là lần cuối cùng cô ở trên chiếc giường này quay cuồng! Nhưng ai biết buổi sáng tỉnh lại, cô lại bị Lang Hi ép buộc lần nữa, bên tai là bản hoà tấu lúc nhanh lúc chậm, khiến cô bi phẫn muốn chết.
Chờ tới lúc Hàn Tả Tả thuận lợi trốn đi, đã là buổi chiều, cả người mỏi mệt, cô lái xe đi tới công ty.
Vinh Hiển nhìn qua không thể so sánh với Mia, bên trong trang hoàng tuy rằng ngăn nắp sáng sủa, nhưng cũng không làm mất đi cảm giác rực rỡ, đẹp giản dị khiêm tốn, làm cho người ta cảm giác dễ chịu đó là điều mà Mia không có.
Hàn Tả Tả vừa bước tới cửa Vinh Hiển liền cảm thấy không thích hợp!
Dường như có vô số ánh mắt luôn đuổi theo mình, gặp gỡ người quen cũng đều là nụ cười ý vị thâm trường.
Hàn Tả Tả vào thang máy, lập tức gọi điện thoại cho Trử Tự Thần: "Cậu đang ở đâu, tôi đang ở công ty!"
Giọng Trử Tự Thần nghe như đang kiềm nén: "Tôi đang ở phòng thu âm."
Hàn Tả Tả không mấy chú ý điểm này, đi thẳng đến phòng thu âm, thật xa đã nghe thấy tiếng trống kịch liệt rung động lòng người, làm cho ô không khỏi nhíu nhíu mày, bên trong chỉ có mộtmình Trử Tự Thần, cánh tay để trần văng mồ hôi khắp nơi, đang vung dùi trống như muốn phát tiết.
Hàn Tả Tả gọi vài tiếng cậu ta cũng không phản ứng, không kiên nhẫn giật lấy dùi trống, gõ thậtmạnh lên chiếc đồng la bên cạnh, âm thanh đinh tai nhức óc sắc nhọn rốt cục làm cho Trử Tự Thần ngừng lại.
Hàn Tả Tả bỏ dùi trống xuống cau mày hỏi: "Cậu lại đang phát điên cái gì? Còn ngại bản thân chọc phiền toái chưa đủ nhiều! Tôi nói cho cậu biết, tôi thật vất vả mới giúp cậu tranh thủ cơ hội lần này, các đốt ngón tay đều đã muốn đả thông tốt, chỉ còn một bước nữa, cần chính cậu cố gắng tranh thủ!"
Nghiêm Dực khi quay phim đến người thân cũng không nhận, là đạo diễn tính tình táo bạo, ông ấy đối với công việc cẩn thận tỉ mỉ, nếu Trử Tự Thần biểu hiện không hợp ý ông ấy, dù là Lạc Hưởng Ngôn hay Lang Hi nói cũng vô dụng.
Trử Tự Thần bình tĩnh mắt nhìn chằm chằm cổ cô, bỗng nhiên vươn tay, tháo khăn lụa của côxuống.
Khăn lụa này là trước khi cô rời đi, Lang Hi cố ý nhắc nhở cô mang theo nhằm che lại dấu vết ái muội.
Hàn Tả Tả biến sắc, cuối cùng hóa thành vẻ mặt lãnh đạm.
trên cần cổ trắng nõn có vài chỗ hồng hồng, mặc dù đã qua một đêm, dấu vết vẫn rõ ràng như cũ, tôn lên làn da trắng mịn của cô, có thể hình dung tối hôm qua họ đã kịch liệt thế nào.
Trử Tự Thần gắt gao đấu tranh hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp giờ phút này có thể phóng hỏa, hung hăng ném khăn lụa trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "trên báo viết đều là sự thật?"
Hàn Tả Tả không rõ đầu đuôi, cô một đường chạy tới công ty nên còn chưa kịp xem báo hôm nay.
Trử Tự Thần nắm chặt hai vai cô, khuôn mặt tuấn tú bị phẫn nộ cùng tuyệt vọng làm cho vặn vẹo, dáng vẻ dữ tợn, hung hăng trừng mắt với cô hỏi: "Chị và anh ta ở cùng một chỗ?"
Hàn Tả Tả thở dài, thản nhiên nói: "Đúng vậy..."
"Vì sao?" Trử Tự Thần nổi giận, mang theo cảm giác bị phản bội ủy khuất chất vấn, "Vì sao anhta có thể, tôi lại không được?"
Trử Tự Thần nắm bả vai cô càng ngày càng chặt, sức mạnh lớn đến mức muốn bóp nát xương cốt của cô.
"Thứ anh ta có thể đưa cho chị, tôi đều có thể cho!" Đáy mắt Trử Tự Thần ẩn ẩn mang theo mộttia cầu xin, "Chị nghĩ muốn cái gì, tôi liều mạng cũng sẽ cho chị... Tả Tả, vì sao chị không chịu cho tôi cơ hội?"
Trong lòng Hàn Tả Tả hơi hơi co rút đau đớn, quyết tâm không nhìn tới cậu ta, bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách, bộ dáng cực kỳ giống người đàn ông lãnh khốc khiến cậu ta cơ hồ thở khôngnổi kia.
Trử Tự Thần hô hấp cứng lại, chậm rãi buông tay ra.
Hai ngày nay cậu ta thu thập tin tức về người đàn ông kia, hiểu biết càng nhiều, tuyệt vọng trong lòng lại càng lớn.
không phải bởi vì anh ta so với mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, mà là... người đàn ông kia có rất nhiều điểm, giống Hàn Tả Tả đến cực điểm!
Ví như biểu tình đạm mạc lúc này, hành động mím môi giống nhau...
Hai người kia tựa như cái bóng của nhau, kiên cường, không chỗ nào cố kỵ, chấp nhất, dũng cảm đoạt lấy thứ bản thân muốn có.
Trái tim của Trử Tự Thần giống như rơi vào hố đen vô cùng tận!
Hàn Tả Tả khó khăn mở miệng: "Tự Thần, tôi thực xin lỗi, mấy năm nay đã quan tâm và giúp đỡ cậu tận tình nhưu vậy, khiến cho cậu có cảm giác sai lầm… cậu đối với tôi chỉ là cảm giác quen thuộc mà thôi, về sau cậu gặp được cô gái khác, thì sẽ hiểu được, thứ tình cảm cậu dành cho tôi không phải như cậu vẫn nghĩ. Tự Thần, cuộc sống của tôi đã sớm dự định cho người khác, mà cuộc sống của cậu, chỉ vừa mới bắt đầu!"
Trử Tự Thần đột nhiên cười rộ lên, cười đến nước mắt cơ hồ như sắp chảy xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Tả Tả, chị đừng tự cho là đúng! Chị không phải chỉ so với tôi lớn hơn hai tuổi thôi sao, chị dựa vào cái gì kết luận tôi đối với chị sẽ không là tình yêu thực sự? Tôi khôngphục! Lang Hi bất quá chỉ gặo được chị trước tôi mà thôi... tôi sẽ không buông tay!"
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, chống lại ánh mắt cực kỳ bi ai quật cường của cậu ta, nhưng một câu đềunói không nên lời, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng.
Trử Tự Thần hồi phục lại tinh thần trước tiên, lạnh lùng hỏi: "Chị tìm tôi, có phải bởi vì chuyện bộ phim hay không?"
Hàn Tả Tả cảm thấy may mắn vì cậu ta đổi đề tài, gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này đã giành cho cậu nhiều đất diễn tốt, tuy rằng không phải nhân vật chính, nhưng cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ..."
"Tôi không diễn!" Trử Tự Thần khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười, trào phúng "Đây là anh ta bố thí cho tôi, tôi biết! Chị không cần khuyên tôi nữa. Tôi không diễn!"
Hàn Tả Tả tức giận, nhắm hai mắt lại lạnh lùng nói: "Cậu không có quyền cự tuyệt! Trử Tự Thần tôi nói cho cậu biết, cậu nếu làm hỏng bộ phim này, về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Trử Tự Thần trong nháy mắt hoảng hốt, rất nhanh lại ảm đạm, vẻ mặt tự giễu chua sót cười: "Chị lần nào cũng dùng chiêu này, mỗi lần tôi đều nhận thua... chị biết rõ, tôi căn bản không làm được việc không gặp chị..."
Khuôn mặt xinh đẹp không còn thần thái hăng hái phấn chấn như trước nữa, việc này đã làm cho vẻ mặt cậu ta, chưa bao giờ tràn đầy đau thương tuyệt vọng như v ậy.
Là cô làm cho cậu ta đau thương đến thống khổ...
Hàn Tả Tả đau lòng đến cực điểm, bị cảm giác áy náy ép tới không thở nổi, muốn nói gì đó an ủi cậu ta, nhưng lại cảm thấy đối mặt với một đôi mắt sạch sẽ như vậy, ngôn ngữ gì đều có vẻ như vậy thừa thãi.
Trử Tự Thần chậm rãi ngồi trở lại ghế, nhẹ nhàng mà thỉnh cầu: "Hãy nói cho tôi biết, nói chị vì sao... yêu anh ta?"
Hàn Tả Tả trầm mặc hồi lâu, hình ảnh ở trước mắt nhanh chóng xẹt qua, vừa quay đầu lại mới giật mình nhận ra hai người đã dây dưa nhiều năm như vậy.
"Vì sao yêu anh ấy, làm sao nói được rõ ràng đây?" Hàn Tả Tả thở dài, hơi hơi rũ mắt xuống, lờinói nhẹ nhàng bâng quơ kể lại cuộc tình trong quá khứ nhưng lại lắng đọng trong đó vẻ bình tĩnh tang thương.
"Khi tôi hiểu được rõ tình cảm của mình, thì cũng là lúc đã động tâm với anh ấy, tôi cho rằng ở cùng anh chỉ là những năm tháng ngây thơ bồng bột của tuổi trẻ trong hồi ức mà thôi, nhưng bất giác tôi đã hãm sâu vào trong đó không cách nào thoát ra được..."
Trong căn phòng trống trãi yên tĩnh, Hàn Tả Tả chậm rãi kể lại, từng chữ đều giống như mộtcây đao, hung hăng đâm vào trong lòng Trử Tự Thần.
Nhưng mặc dù vỡ nát đau lòng đến chết lặng, cậu ta vẫn như cũ không muốn buông tay...
Đây là lần đầu tiên cậu ta thích một người, Hàn Tả Tả ở bên cậu những năm tháng trưởng thành, chứng kiến mỗi một lần tiến bộ của cậu. cô nói cuộc đời của cậu chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng với cậu thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, đã sớm khắc đầy dấu vết của cô!
Muốn cậu buông tay thế nào đây? Như thế nào từ bỏ?
Nhưng Hàn Tả Tả cho tới bây giờ không hề để mắt tới cậu, vô luận cậu cố gắng như thế nào, biến thành bộ dáng trầm ổn mà cô thích, cô vẫn chỉ coi cậu như em trai mà thôi!
Thế nhưng... cô chẳng lẽ quên rồi sao, cậu cũng sẽ có một ngày trở nên thành thục!
Trong mắt Trử Tự Thần lần đầu tiên toát ra nỗi đau sâu sắc, nhàn nhạt hứa hẹn nói: "Tôi sẽ cố gắng giành được vai diễn này... chị hy vọng tôi trở thành thiên vương chân chính, như vậy, tôi liền cố gắng..."
Chờ tôi đứng ở vị trí cao nhất trên vũ đài, trở thành siêu sao chói mắt nhất không người nào có thể sánh bằng, khi đó... Mặc kệ chị ở nơi nào, cùng với ai, ắt hẳn đều không thể bỏ qua tôi có phải không!
Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở ra, nhặt khăn lụa lên, nhìn vào gương thắt ngay ngắn lại, may mà khăn không bị dơ, bằng không cô cũng không biết nên như thế nào đi ra ngoài gặp người.
"Tôi sẽ mau chóng đàm phán hợp đồng với bọn họ, cậu cũng phải chuẩn bị nhiều một chút... Tự Thần, sau này cậu sẽ nhận ra được, cậu xứng đáng giá có được một cô gái tốt ở bên cạnh!"
Hàn Tả Tả nói xong, cảm thấy chống đỡ không được, liền vội vàng xoay người rời đi.
Trở lại văn phòng mình, Hàn Tả Tả phiền muộn ấn trán, cô thật sự không muốn tổn thương Trử Tự Thần, nhưng vào lúc này, mặc kệ làm gì, đối với cậu ấy đều là một loại thương tổn!
Hàn Tả Tả thở dài, tiện tay mở tờ báo trên bàn ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp thân mật của hai người ngay trên trang bìa...
Tin tức chiếm tới hai trang báo, ảnh chụp Lang Hi cúi đầu giúp cô sửa sang lại mái tóc, còn có nụ hôn nồng nhiệt của hai người qua cửa sổ, trên ảnh chụp còn khoanh đỏ vẻ mặt hai ngườiđang trong lúc nồng nhiệt nhất, nhìn thấy khiến người hốt hoảng!
Hàn Tả Tả kinh sợ qua đi liền tỉnh táo lại, sau khi cân nhắc, tối hôm qua sau khi đi ra khỏi hội sở, Lang Hi nhất định là cảm giác được có phóng viên chụp ảnh, mới có thể cố ý cùng cô thân mật, để cung cấp cho truyền thông tư liệu sống, từ đó làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người!
Được! Được lắm!
Hàn Tả Tả giận dữ, một tay vò nát tờ báo.
Cái kẻ bá đạo biến thái không bằng cầm thú, không phân rõ phải trái chỉ lo quấy rầy kế hoạch của mình!
Nhịn nhiều năm như vậy, cô không phải không nghĩ tới việc quang minh chính đại công khai chuyện của hai người, nhưng là... Thời cơ không đúng!
hiện tại đột nhiên làm sáng tỏ, phòng làm việc của cô phải làm sao bây giờ! Bọn họ phải như thế nào đối mặt người thân! Như thế nào đối mặt với sự ngăn cản của Chu gia!
Hàn Tả Tả càng nghĩ càng giận, nhịn không được gọi điện thoại, vừa có người nhấc máy liền chửi ầm lên: "Lang Hi, kẻ lật lọng âm hiểm ác độc tiểu nhân! anh bị ngã đập đầu trí thông minh tụt xuống dưới âm rồi hả! Chỉ biết gây sự... gây ra việc lớn như vậy tôi xem anh như thế nào giải quyết!"
Bên kia yên tĩnh hồi lâu mới ngập ngừng trả lời: "Chị dâu, là em, lão đại đang họp..."
Hàn Tả Tả ngẩn người, bật thốt lên hỏi: "Cậu là ai?"
Giọng nói của đối phương lập tức biến thành ủy khuất: "Chị dâu... chị quên A Lâm bên người lão đại rồi sao?"
Hàn Tả Tả đau khổ suy tư, đột nhiên sao lại có tên "A lâm" bên kia điện thoại nói chuyện với côcơ chứ!
"Khụ, A Lâm à..." Hàn Tả Tả mắng sai người có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói, "Nhất thờikhông nghe ra giọng của cậu, cậu làm ơn bảo Lang Hi tiếp điện thoại giùm tôi!"
Khâu Lâm ấp úng nói: "Chị dâu thực xin lỗi, lão đại đang họp, hiện tại không tiện..."
Hàn Tả Tả nháy mắt phát giận: "Cậu dám gạt tôi!"
Khâu Lâm lập tức chân chó khuyên giải: "Đừng tức giận đừng tức giận a, chị dâu ngài trăm ngàn đừng nóng giận, tức giận ảnh hưởng sức khoẻ, còn dễ dàng sinh ra nếp nhăn! Chị xem lão đại vẻ ngoài nhìn trẻ trung như vậy, là vì anh ấy không thường bộc lộ vui buồn của mình! Cho nên chị dâu ngài có phân phó gì thì chậm rãi nói, trăm ngàn lần đừng nóng giận..."
Hàn Tả Tả lười nghe cậu ta nói lời vô nghĩa, không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ta: "Tôi biết Lang Hi đang ở bên cạnh cậu, cậu cho là gạt được tôi một lần, còn có thể gạt được tôi lần thứ hai?"
Khâu Lâm thở dài: "Chị dâu, thật tình mà nói, chuyện này thực không thể trách lão đại... Nếukhông phải do chị nhiều năm trôi qua như vậy còn không chịu đồng ý, anh ấy cũng không đến mức bị buộc vào cảnh chó cùng rứt giậu nha! Lão đại lúc trước bị chị vứt bỏ, một mình xa xứ thê lương biết bao nhiêu, nhưng anh ấy gặp khó khăn như vậy còn phải bảo vệ Khôi Hoằng! Lúc ấy tình huống kỳ thật rất nguy hiểm, cơ nghiệp nhiều năm của chúng tôi cơ hồ đều đem đi đầu tư, chỉ vì muốn dẹp sẵng đường cho chị... Kỳ thật Khôi Hoằng trong mắt chúng tôi không tính là cái gì, không đáng để đầu tư kinh phí lớn như vậy! Nhưng lão đại nói, anh ấy muốn để lại cho chị một Khôi Hoằng sạch sẽ, cho chị có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải lo lắng phiền não! Lão đại si tình như vậy, nếu em là nữ, xác định chắc chắn sẽ đối với anh ấy khăng khăng một mực..."
Hàn Tả Tả trái tim hung hăng run rẩy, cảm giác vừa chua xót lại chan chát làm cho cô nhịnkhông được đôi mắt nóng lên, gian nan nuốt nuốt nước miếng, làm như không có việc gì đánh gãy cậu ta: "Ý của cậu... Là tôi không biết tốt xấu cố tình gây sự?"
Khâu Lâm ‘A’ một tiếng, vội vàng tỏ rõ lập trường: "thật oan uổng nha! Chị dâu ở trong lòng em là nữ thần không thể mạo phạm, em dù có can đảm bằng trời cũng không dám bất kính với chị dâu!"
Hàn Tả Tả rốt cuộc nhịn không được nữa, đối với điện thoại rống giận: "Vậy cậu đi nói cho anhta biết, anh ta chính là một con chó hoang điên khùng, thiếu, dạy dỗ.”
Hàn Tả Tả quát lên sau đó lưu loát cắt điện thoại, khiến Khâu Lâm trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.
Lang Hi đẩy cửa tiến vào, vừa thấy cuộc gọi đến liền hiểu được, nhíu mày đá đá cậu ta: "cô ấy mắng cái gì?"
Khâu Lâm muốn nói lại thôi, thật sự không dám nói cho lão đại, trong vài giây ngắn ngủi, lão đại đã từ một con lừa đực ngu ngốc biến thành một con chó hoang thiếu dạy dỗ... May mà đều là giống đực!
Khâu Lâm đảo mắt vài vòng rồi tiến lên nói: "Lão đại, anh như vậy không đúng, khiến chị dâu tức giận, anh càng tránh chị ấy, chị ấy không có chỗ phát tiết, đối với anh oán hận cũng lại càng lớn!"
Lang Hi không cho là đúng khoát tay áo: "Lúc này không né, sẽ càng ầm ỹ lớn hơn!"
Khâu Lâm nghiêm trang lắc lắc ngón tay: "Nghĩ như vậy là anh sai rồi! Phụ nữ ấy mà, đều muốn được dỗ dành, các cô ấy trời sinh yêu bằng tai, lời ngon tiếng ngọt vài câu, dù tức giận đến đâu cũng hết!"
Lang Hi đối với mấy lời bậy bạ linh tinh của cậu ta cười nhạt, vừa định nói cô ấy không phải là người như thế, thì liền giật mình, đột nhiên nhớ lại lần trước Khâu Lâm ra chủ ý, bảo anhnhường cô, nhường nhịn cô đến mức có thể phục tùng... Cuối cùng quả nhiên thành công!
Lang Hi trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi: "Lời ngon tiếng ngọt... nói như thế nào?"
Khâu Lâm trợn tròn mắt, thiếu chút nữa một búng máu phun lên trên mặt lão đại. 
Cậu ta hiện tại không thể về phe lão đại rồi, cậu ta bắt đầu đồng tình với chị dâu! Chị dâu quả nhiên tồn tại như một vị thần!
Lang Hi sắc mặt trầm xuống, nguy hiểm nhìn cậu ta.
Khâu Lâm nháy mắt vặn vẹo ra vẻ mặt nịnh nọt cười: "Cái này không khó, mấy từ như bảo bối, tâm can đều nên thử gọi một lần! Bình thường tặng những món quà lãng mạn, hoa hay trang sức cái gì đều được, cũng có thể mời chị ấy đi xem phim ăn tối! Phu nữ thích nhất nghe câu “anhyêu em", nhớ rõ nhất định phải ôn nhu thâm tình... Quên đi, lão đại anh chỉ cần không nghiêm mặt nói chuyện là đã thành công rồi!"
Khâu Lâm rất khó tưởng tượng lão đại uy vũ mặt lạnh mang bộ dang ôn nhu, suy nghĩ này cũng khiến cậu ta giật mình!
Lang Hi có chút suy nghĩ, đang muốn hỏi lại, liền nhận được điện thoại, Trử Tự Thần muốn gặpanh.
Khâu Lâm lập tức dán trên tường, muốn chạy ngay ra ngoài.
Quả nhiên, Lang Hi buông điện thoại thật mạnh, như muốn bóp nát điện thoại.
"Khâu Lâm, tới lầu hai Thanh Bãi!" Lang Hi lạnh lùng mở miệng, đứng lên sửa lại cổ áo, "soạt"một tiếng liền trở nên uy vũ, "Năm phút sau gặp tình địch!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.