Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 67:




Hàn Tả Tả tuy rằng cao ngạo tự phụ, có đôi khi thậm chí mắt cao hơn đầu, nhưng là ở một số thời điểm cũng rất hiểu đạo lý.
Tỷ như trước đây cô lập lời thề son sắt sẽ giữ khoảng cách với Lang Hi, tuyên bố sẽ nhanh chóng chuyển đi chuyển trả lại nhà trọ cho anh, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, cô cũng không có hành động gì, mỗi ngày vẫn như cũ ỡm ờ theo Lang Hi trở về nhà, làm đủ tư thái, làm giá đủ kiểu... Lúc này lại khôngchút do dự chuẩn bị trở về.
Hàn Tả Tả cầm chìa khóa, trực tiếp mở cửa vào nhà, trong phòng không bật đèn, tối om.
Hàn Tả Tả sờ soạng mở đèn, thay giày, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ một tia ánh sáng cũng có, nghĩ rằng trong phòngkhông có người, may mắn Lang Hi đã trở về.
Hàn Tả Tả bỏ túi xách xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ, vừa mới vào cửa liền ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
Tê —— xem ra hôm nay anh bị tức không nhẹ nha!
Trong đầu Hàn Tả Tả về một chút bất mãn này nháy mắt đã tiêu tán không ít.
Bình rượu đặt trên tủ đầu giường, ly rơi dưới thảm, Lang Hi duỗi tay trêngiường nặng nề ngủ, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, hai hàng lông mày gắt gao cau lại, có thể thấy được anh ngủ không được thoải mái.
Hàn Tả Tả chạm vào mi tâm anh hắn, vuốt vuốt, nhìn anh vẫn như cũ nhăn lại, lập tức leo lên giường, dùng chân đá lên mặt anh: "Đứng lên!"
Lang Hi đột nhiên bừng tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, lộ ra vẻ mặt ngái ngủ mông lung, mờ mịt một lát, quay đầu nhìn thấy Tả Tả, kinh ngạc mở miệng: "Em sao lại ở đây?"
Hàn Tả Tả xoa thắt lưng đứng trên giường, nhìn xuống anh: "Đây là phòng của em, em không ở chỗ này thì ở đâu!"
Lang Hi hiếm khi trì độn trừng mắt nhìn, lập tức phản ứng lại bình thường,không thể tin hỏi: "Em không phải nói muốn chuyển đi? Đêm nay anh làm hại em dị ứng... Còn tưởng rằng em sẽ không trở về!"
Hàn Tả Tả nâng một chân dẫm lên bả vai dày rộng của anh, gan bàn chân mềm mại giống như lơ đãng vẽ vài vòng, thản nhiên nói: "Nga, em đã suy nghĩ, căn hộ trước khi chia tay anh cho em chính là phí bù đắp tuổi thanh xuân, em bán hay không là việc của em, dựa vào cái gì còn phải trả lại anh? Hơn nữa... vài năm này giá phòng cao lên lợi hại như vậy, nếu thực chuyển đi, em chẳng phải là mệt chết?"
Lang Hi không để tâm nghe lời cô nói, một phen cầm bàn chân đang khiêu khích trên vai mình, vuốt ve mắt cá chân, thanh âm hàn băng hỏi: "Ai đồng ý chia tay với em!"
Hàn Tả Tả lúc này khí thế mười phần, mới không sợ anh tức giận, nhẹ nhàng nhướng mày nói: "anh đi vài năm, hoàn toàn biệt tăm biệt tích... Đây cònkhông phải chia tay?"
Lang Hi trên tay dùng một chút lực, nắm lấy cổ chân của cô kéo xuống, làm làm cho Tả Tả hét lên một tiếng ngã ở trên giường.
May mắn đây là giường kingsize, bằng không lần này phỏng chừng trực tiếp ngã lăn trên đất rồi!
Lang Hi nhanh chóng xoay đè trên người cô, con ngươi đen kịt tràn đầy tức giận, kiềm nén nói: "anh đi là vì bất đắc dĩ! Em không muốn theo anh rời đi,anh còn có thể có biện pháp nào? Trước đây anh đã từng nói, sợ rằng em tuổi trẻ không đủ thành thục, anh cho em thời gian trưởng thành, bất quá em nếu muốn hối hận, anh tuyệt sẽ không buông tay cho em rời đi... hiện tại anh đã trở về, việc này còn không phải đã nói lên hết thảy sao?"
Hàn Tả Tả trầm mặc hồi lâu, nhìn Lang Hi luôn luôn đạm mạc hai mắt tràn đầy đau đớn và kinh sợ, những lời cô vốn định nói ra để anh chịu chút dày vò nho nhỏ, tất cả đều mắc lại trong cổ họng, khó thốt thành lời.
Người đàn ông như vậy, đối với cô bằng tình cảm sâu đậm trong mắt khôngnhìn thấy người khác... cô sao có thể nhẫn tâm đả thương trái tim củah?
Cho dù là trò đùa dai để trả thù, Hàn Tả Tả đều không có biện pháp nhẫn tâm!
Vì thế khi Lang Hi yên lặng chờ Hàn Tả Tả phản bác, chờ được lại là Hàn Tả Tả nhẹ nhàng hôn anh...
Thân Thể Lang Hi nháy mắt cứng đờ, tư duy cùng hô hấp đều đình chỉ, tim đập lợi hại, mắt mở lớn vẫn không nhúc nhích, thật sự không thể tin được sựtồn tại của đôi môi ấm áp mềm mại đang dán trên môi mình.
Đây chính là câu nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa ư, thủ đoạn phản kháng kích thích nàyanh, thích!
Lang Hi trong lúc nhất thời trợn tròn mắt, say mê, không phản ứng lại
Hàn Tả Tả mang theo sự khiêu khích hôn anh hồi lâu, cả đầu và cổ đều mỏi, người phía trên lại nửa điểm phản ứng cũng không có, không khỏi xấu hổ cắnanh một ngụm, hờn dỗi, trừng mắt với anh mắng: "anh là người chết a!"
Lang Hi thoáng cái hồi hồn, ở trong lòng hung hăng mắng chính mình mộtcâu, lập tức cúi đầu vội vàng hôn lại, mang theo nhu tình, làm cho Tả Tả rất nhanh chìm vào trong đó, động tình cùng anh triền miên.
Thẳng đến khi trên đùi bị vật nóng rực cứng rắn xuyên qua quần áo mỏng manh đầy ái muội, Hàn Tả Tả mới miễn cưỡng xoay đầu qua một bên, đẩy đẩyanh ra.
Lang Hi thở phì phò, hai mắt sâu kín nhìn cô, mang theo dục vọng cùng bất mãn.
Hàn Tả Tả vội vàng cảnh giác ngồi dậy, bày ra tư thế phòng bị lui vào đầu giường, đùa sao, giữa bọn họ còn có vấn đề chưa giải quyết đấy, không thừa dịp thời điểm hiện tại Lang Hi áy náy chột dạ khiến cho anh trở tay không kịp, về sau còn muốn xoay người liền khó khăn!
Hàn Tả Tả bình ổn lại hô hấp, trấn định mở miệng nói: "Em đã suy nghĩ rất lâu, anh không muốn buông tay, em nhất thời lại không có lựa chọn tốt hơn...một khi đã như vậy, chúng ta vui vẻ hòa thuận ở chung cũng không phảikhông được..."
Lang Hi giống như bị người ta dội nước lạnh vào đầu, ham muốn trong mắt biến mất, trong cơn giận giữ sửa lại cho đúng: "Hòa thuận? Chúng ta chưa từng chia tay!"
"Được được được!" Hàn Tả Tả lui từng bước, "Cho dù như thế, nhưng hôm nay chúng ta cũng không còn trẻ, không thể lại giống như trước tùy hứng làm bậy! Lang Hi, em hỏi lại anh lần cuối cùng, anh thật sự muốn cùng em cả đời này sao?"
Lang Hi nghe vậy lửa giận càng lớn: "Chẳng lẽ anh còn có thể cùng người khác cả đời? Hàn Tả Tả, em muốn anh nói bao nhiêu lần mới có thể tin tưởnganh, đừng nói đời này, cho dù kiếp sau kiếp sau sau nữa, anh đều tuyệt đốikhông buông em ra!"
Tuyên ngôn bá đạo như vậy, cường thủ đoạt hào đúng lý hợp tình như vậy, cư nhiên làm cho Hàn Tả Tả quen thuộc đến lệ nóng dâng trào!
Hàn Tả Tả cười cười, hơi hơi thở dài, thấp giọng thì thào lẩm bẩm: "Tuy rằng lúc bắt đầu không như ý, làm bậy làm bạ cuối cùng lại thật sự động lòng..."
Thanh âm của Hàn Tả Tả hầu như không thể nghe thấy, nhưng không biết do đêm khuya hay do Lang Hi hết sức chăm chú vào cô mà vẫn nghe được, dừngmột chút vươn tay vỗ về mặt của cô, ánh mắt sáng kinh người, đó là một loại... Thề sống chết kiên định kiên quyết.
"Hàn Tả Tả, anh thừa nhận bắt đầu của chúng ta là anh một mặt cưỡng cầu, thậm chí mặc kệ cố kỵ khó xử của em, liền đem em giữ ở bên người... Nhiều năm trôi qua, anh vẫn luôn bắt buộc em, vì vậy dù hiện tại anh có tâm muốn làm em vui, cũng không biết bắt đầu từ đâu!"
Lang Hi thẳng tắp nhìn cô, giọng nói vững vàng chân thành, ngữ điệu lại tràn đầy kiên quyết: "Lúc còn rất nhỏ, anh đã bị bắt học rất nhiều kiến thức, vì cái gọi là đủ năng lực để báo thù... anh học khả năng giữ bình tĩnh không lộ cảm xúc, học chách như thế nào bất động thanh sắc nắm trong tay toàn cục, học làm cho chính mình không quan tâm, sau đó không chỗ nào sợ hãi... Thế nhưng, anh học nhiều như vậy, lại chưa từng học qua cái gì gọi là yêu, càngkhông biết như thế nào để yêu một người!"
Hàn Tả Tả đột nhiên cảm thấy đau lòng, vì anh từ nhỏ nhận cách giáo dục nghiêm khắc, vì anh mấy năm nay đã bị ủy khuất...
cô khổ sở thương tâm, nhưng có thể phát tiết ra ngoài, còn Lang Hi thì sao? Phía sau vẻ ngoài lãnh đạm, là bao nhiêu áp lực ẩn nhẫn không muốn người khác biết!
Lang Hi tiếp tục bình tĩnh nói: "May mà, anh còn có bản năng giữ lấy cái mình thích, làm cho anh vào thời khắc gặp được em, liền không chút do dự lựa chọn đoạt lấy... Tuy rằng hại người hại mình, nhưng tốt xấu cũng không để mất em!"
Lang Hi nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười, mang theo vẻ bá đạo nói không nên lời.
"Cho nên, Hàn Tả Tả, em đừng hy vọng anh hối hận, em cũng đừng nghĩ hối hận! anh tuyệt không vì bản thân lúc trước quá mạnh mẽ mà hối hận!"
“Nếu không phải lúc trước anh nghe theo trái tim mình, theo bản năng tiếp cận em, đem em trói buộc chặt chẽ vào bên mình, thì sẽ không có vui vẻ ngon ngọt về sau.”
Cho nên mặc dù lúc bắt đầu anh dùng phương thức không đúng, anh cũng tuyệt đối không hối hận!’
Hàn Tả Tả trong lòng chấn động thật lớn, im lặng hồi lâu mới mở miệng, giọng nói không lưu loát thì thầm chảy vào trong long Lang Hi.
"anh đi rồi, em mỗi ngày đều học tiếng anh, năm trước tham gia một lớp học thêm, tham gia kì thi GRE em đạt được điểm rất cao... Nếu anh không trở lại, em liền chuẩn bị đi nước M tìm anh!"
Lang Hi cảm thấy đời này không có gì có thể êm tai hơn so với những lời này, trong lòng mừng như điên, vui sướng không biết nên làm cái gì bây giờ!
Hàn Tả Tả nhìn anh mỉm cười: "Cho nên, anh yên tâm, cùng với anh, em chưa từng hối hận!"
Hàn Tả Tả cũng từng nói với Trử Tự Thần, nếu lại đợi không được anh, cô sẽkhông tiếp tục chờ đợi, không bỏ xuống được thì phải chủ động đi tranh thủ!
Nhiều năm qua cũng không thể quên được anh, như vậy phỏng chừng đãkhông có khả năng lãng quên anh rồi! một khi đã như vậy, sao lại không thửmột lần, tiếc nuối cả đời, không bằng hoàn toàn mất hy vọng... Huống chikhông thử thì một chút cơ hội đều không có!
Lang Hi cả đêm nay nỗi lòng lên lên xuống xuống, đột nhiên nghe được lời thổ lộ của cô, oán niệm đối với sự thất hứa lúc trước của cô cũng tiêu tán hết, kích động như nhanh tay bắt lấy cô ôm chặt vào lòng, tựa như đứa nhỏ đạt được nguyện vọng có được trân bảo, lắp bắp đáp ứng cô "anh.. anh về sau nhất định cố gắng làm em vui vẻ! anh biết bản thân ăn nói vụng về không biết dỗ dành người khác, còn thường hay suy đoán lung tung không hiểu tâm tư của em... Bất quá hiện tại còn kịp, anh sẽ học! Em thích cái gì? Ăn tối dưới ánh nến? đi dạo phố xem phim?"
Hàn Tả Tả yên lặng xoay mặt, chú tư... anh vừa hé răng liền khiến người ta nghẹn chết, anh nếu ăn nói vụng về, tất cả người trên trái đất này đều là người câm hết!
Lang Hi hãy còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, trong chốc lát vui sướng vì Tả Tả thổ lộ với anh, trong chốc lát lại thập phần buồn rầu, anh đãsống đến tuổi này rồi, cư nhiên còn phải đi học cách theo đuổi người khác!
Hàn Tả Tả thở dài, rút tay ra nghiêm mặt nói: "anh không cần cố ý đi học người đàn ông khác, không lãng mạn thì không cần có, như trước kia cũng rất tốt! A Hi, em có thể quay về vớhi an... Bất quá em có điều kiện!"
Lang Hi sửng sốt, nghiêm mặt nói: "Em nói đi!"
Hàn Tả Tả nhìn anh bày ra bộ dáng cảnh giác như lâm đại địch, không khỏi run run khéo miệng, khụ một tiếng nói: "anh nếu biết mình có tật xấu, về sau mặc kệ có chuyện gì, đều phải cùng em thương lượng trước! Đương nhiên, công việc của anh em không có hứng thú biết... Nhưng chỉ cần liên quan tới em, bất kể lớn nhỏ, đều phải hỏi ý kiến của em trước!"
Lang Hi gật gật đầu, rõ ràng đáp ứng.
Hàn Tả Tả đối với thái độ của anh coi như vừa lòng, giống như nữ vương lười nhác tựa vào đầu giường, chậm rì rì tiếp tục nói: "Trước đây anh có sắp xếp, cho truyền thông làm sáng tỏ quan hệ của chúng ta... Chuyện này trong nhà sớm muộn gì cũng biết được, em không nói cái gì! Bất quá, em nếu đã chọn cùng anh sống chung, nên cùng anh cùng nhau đối mặt, không cho phép anhgiấu em làm ra chuyện cực đoan gì! Chú tư, người nhà thủy chung vẫn là người nhà, có thể được bọn họ tán thành, so với những thứ khác đều quan trọng hơn nhiều!"
Lang Hi chần chờ, mím môi, làm như không có việc gì nói: "Từ hôm nay trởđi, anh cam đoan không giấu em làm bất cứ chuyện gì!"
Hàn Tả Tả yên lặng nhấm nuốt hai từ "hôm nay", trong mắt tinh quang chợt lóe, chậm rãi nheo lại: "anh sẽ không... đã giấu em làm cái gì chứ?"
Lang Hi thản nhiên gật đầu, trấn định giải thích nói: "một chút việc nhỏ... anhtrước đó lo lắng sau khi làm cho sáng tỏ người lớn trong nhà sẽ tìm em gây phiền toái, không có gì to tát cả! Còn có yêu cầu khác sao, đã khuya rồi, sớm nghỉ ngơi thôi!"
Hàn Tả Tả sâu sắc nhận ra có chỗ không thích hợp, hồ nghi theo dõi anh, nhưng anh ngày thường luôn mang bộ mặt thâm trầm bí hiểm, lúc này khôngcần cố ý giả bộ cũng khiến cô không nhìn ra được cái gì.
Hàn Tả Tả đành phải phất phất tay: "Tạm thời cứ như vậy đi, chờ em nghĩ ra lại bổ sung sau!"
Lang Hi hơi nhẹ nhàng thở ra, đưa tay về phía chân cô, vuốt da thịt tinh tế nơi cổ chân hỏi: "Đau không?"
Vừa mới lúc nãy dùng lực lớn một chút, Hàn Tả Tả thật có hơi đau, bất quá Lang Hi làm sao có thể thật sự tổn thương đến cô, mặc dù có điểm thô bạo, cũng thực chú ý không khiến cô bị thương.
Hàn Tả Tả giãy thoát khỏi tay anh: "không có việc gì!"
Lang Hi cũng không buông ra, vuốt ve cổ chân một chút, lửa nóng từ lòng bàn tay tiếp xúc với hơi lạnh của da cô, dẫn tới Hàn Tả Tả không tự giác co rúm lại.
Vừa rồi Hàn Tả Tả giống như nữ vương đứng ở trước mặt anh, dùng chân ngọc khiêu khích anh, tư thái kiêu căng quyến rũ kia, đã sớm trêu chọc anhtâm ngứa khó nhịn, giờ phút này không khí tốt đẹp như vậy, anh tự nhiên muốn hoạt động một chút, buông chân của cô ra, chen mình vào giữa hai châncô.
Hai người sớm đã không biết làm qua bao nhiêu lần, càng kịch liệt thái quá đều đã làm... Nhưng hôm nay, anh dọc theo chân mình vuốt ve hôn lên đến môi, mặt Hàn Tả Tả cư nhiên liền nóng lên lợi hại, trong lòng lại như có ngọn lửa châm lên, ở phía đùi trong bị cắn một cái, lại giống như thêm dầu vào lửa, khiến cô có thể nghe tiếng từng bộ phận trên cơ thể mình đang ‘phừng phực’ thiêu cháy.
Hàn Tả Tả chủ động ôm lấy thắt lưng anh, giống như rắn gắt gao chườn trênngười anh, chất cồn trong cơ thể còn chưa tiêu tán hết đang dần phát tác, dục vọng bị kích thích đi ra, chỉ biết là theo bản năng đón ý hùa theo động tác củaanh.
Triền miên ôn nhu như vậy khiến cô cảm nhận được sâu sắc, Lang Hi giống như lời anh vừa mới cam đoan khi nãy, làm một người đàn ông biết săn sóc tốt đối phương, anh hôn đến khi đầu óc cô choáng váng mê muội, bỗng nhiên ngừng lại, còn thật nghiêm túc hỏi cô như vậy có thoải mái hay không.
Hàn Tả Tả tức giận trừng mắt, bất mãn chen chân vào cọ cọ thắt lưng của anh, thúc giục nói: "Nhanh chút!"
Vì thế, Lang Hi thực thuận theo động tác nhanh hơn.
Sau đó ở thời điểm tHàn Tả Tả căng thẳng mũi chân chờ đợi cao trào, Lang Hi đột nhiên lại ngừng lại, mồ hôi tinh mịn theo cánh mũi cao thẳng chảy xuống, gợi cảm tới cực điểm.
"hiện tại thì sao? Tốc độ thế nào, độ mạnh yếu có vừa lòng hay không?"
Hàn Tả Tả: "..."
Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt, ý nghĩ muốn bóp chết anh đều có, toàn thân giống như có côn trùng xảo quyệt chậm rãi cắn dọc theo dây thần kinh, ngứa vào cốt tủy!
"A Hi, nhanh một chút..."
Hàn Tả Tả không thể nề hà, giọng nói ôn nhu yêu cầu anh, còn cố ý rụt người lại quấn chặt lấy anh, chỉ cầu anh khiến cô sung sướng, đừng trăm phương nghìn kế ép buộc cô!
Lang Hi quả nhiên chịu không nổi sự chủ động của cô, hô hấp cứng lại, lập tức giữ thắt lưng của cô vui sướng ra vào, gắt gao ôm cô cùng nhau bay lên chin tầng mây..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.