Thánh Thể Bất Phàm

Chương 100: Chờ đã




Sau khi đi ra khỏi sòng bạc, Diệp Phong lái xe đưa Cố Ninh Ninh về cửa tiểu khu.
Xuống xe, Cố Ninh Ninh hưng phấn nói: “Anh Diệp Phong, mẹ em bảo đã làm cơm xong, bà ấy nấu cơm rất ngon.”
Diệp Phong cười nói: “Ninh Ninh, tôi không đi lên, tôi còn có việc, em nhắn lại với dì Hương Như, hôm nào tôi lại đến thăm hai người.”
“Anh Diệp Phong, mẹ em dặn bảo dẫn anh về nhà ăn cơm.”
Diệp Phong nói: “Chờ lần sau rảnh tôi chắc chắn sẽ nếm thử tay nghề của dì Hương Như!”
Cố Ninh Ninh nhíu mày, tiếc nuối nói: “Thôi được anh Diệp Phong, anh lái xe cẩn thận chút.”
“Được, em cũng cẩn thận chút.”
Diệp Phong cười gật đầu, đang định lên xe.
“Chờ đã, anh Diệp Phong.”
Đột nhiên Cố Ninh Ninh gọi hắn lại.
Diệp Phong giật mình, hỏi: “Ninh Ninh, sao vậy, còn có chuyện gì à?”
Cố Ninh Ninh lắc đầu, chạy chậm đến trước mặt Diệp Phong, vui sướng nói:
“Anh Diệp Phong, cảm ơn anh đã giúp hai mẹ con em!”
Diệp Phong lắc đầu cười nói: “Việc nhỏ thôi, mẹ em là dì tôi, em là em gái của tôi, tôi giúp hai người là chuyện hiển nhiên!”
“Đây không phải việc nhỏ.”
Cố Ninh Ninh lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Diệp Phong, anh là tuyệt nhất!”
Nói xong Cố Ninh Ninh nhón chân ôm chầm lấy Diệp Phong.
Diệp Phong giật mình, không kịp phòng ngừa.
Cố Ninh Ninh ôm một chút rồi buông ra, nói: “Cảm ơn anh Diệp Phong, hẹn gặp lại!”
Nói xong Cố Ninh Ninh quay đầu chạy lên tiểu khu!
…...
Diệp Phong nhìn bóng dáng rời đi của Cố Ninh Ninh, mặc dù đã thành niên nhưng vẫn giống như một thiếu nữ, mang theo chút xấu hổ độc đáo của học sinh.
Không thể không nói sinh viên rất tốt, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân!
Hắn lắc đầu cười, không dừng lại, lái xe rời đi.
…...
Chạy lên tầng, Cố Ninh Ninh còn lén nhìn Diệp Phong lái xe rời đi.
Cô đứng tựa tường, trái tim đập loạn nhịp, không thể bình tĩnh lại.
Anh Diệp Phong còn đẹp trai hơn cả nam chính trong phim thần tượng, thân hình cao lớn cường tráng, còn có cơ bụng…
Trái tim cô đập loạn nhịp, đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt.
“Cái ôm của anh Diệp Phong thật ấm áp!”
Hai má của cô lại đỏ bừng, tự lẩm bẩm một mình.
Sau khi về đến nhà, Cố Ninh Ninh vội vàng kể lại mọi chuyện cho Lý Hương Như, Lý Hương Như nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc.
“Ninh Ninh, con nói Diệp Phong đánh bại Triệu Đông?”
Bà không thể tưởng tượng được, hỏi lại.
“Vâng!”
Cố Ninh Ninh gật đầu nói: “Mẹ, anh Diệp Phong thật sự vô cùng lợi hại! Mấy chục người cũng không đánh lại anh Diệp Phong!”
“Vậy hả… Tiểu Phong thật lợi hại.”
Lý Hương Như tán thưởng một câu, sau đó nói: “Haizz, sao đứa nhỏ này lại đi nhanh vậy cơ chứ, không ở lại ăn cơm, hai mẹ con mình nên báo đáp cậu ấy kiểu gì đây…”
…...
Bên kia, Diệp Phong trở lại Hồ Tâm Cư.
Vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi của Tiêu Y Nhân.
“Anh Phong, tối nay anh có thời gian không, bà nội em muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm.”
Diệp Phong nói: “Đến nhà em ăn cơm?”
Tiêu Y Nhân nói: “Vâng, bà nội em bảo muốn gặp anh một lần.”
Diệp Phong suy nghĩ, sau đó nói: “Được, anh đi qua đây.”
Tiêu Y Nhân kích động nói: “Vâng, em chờ anh ở nhà.”
20 phút sau, Diệp Phong lái xe đi vào nhà họ Tiêu.
Đến cửa nhà họ Tiêu, Diệp Phong nhìn thấy Đường Lan - bà nội của Tiêu Y Nhân chống gậy đứng ở cửa chờ Diệp Phong, Tiêu Y Nhân đứng bên cạnh đỡ bà cụ.
Diệp Phong vừa xuống xe, Đường Lan bước nhanh đến, nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Phong, bà nhớ mong cháu mãi, cuối cùng cháu cũng đến.”
Diệp Phong mặc vest đen, Đường Lan đánh giá sơ qua, cảm thấy vô cùng vừa lòng với cháu rể tương lai.
“Cháu chào bà!” Diệp Phong mỉm cười, cung kính chào hỏi.
Ông nội và ông cố của Tiêu Y Nhân từng lập chiến công cho Hoa Hạ, có được uy vọng rất cao trong chiến bộ, Đường Lan là vợ cũng trả giá hơn nửa đời.
Diệp Phong lo lắng Đường Lan vấp ngã, vội vàng đi lên đỡ bà cụ.
“Thân thể của bà đỡ hơn chưa?”
Đường Lan cười nói: “Tiểu Phong, cháu không cần đỡ bà, thân thể của bà còn rất khỏe, đừng nói đi đường, ngay cả chạy cũng không thua cháu!”
Diệp Phong bật cười, nói: “Ha ha, bà nội nói đùa.”
“Nhanh vào nhà nói chuyện với bà.” Đường Lan đối xử với Diệp Phong như cháu trai ruột của mình, vừa đi vừa hỏi: “Sư nương của cháu vẫn khỏe chứ?"
Diệp Phong nói: “Sư nương rất khỏe, bà nội không cần quá lo lắng.”
“Được, vậy là tốt rồi.” Đường Lan cười nói: “Mười mấy năm trước sư nương cháu từng cứu ông nội Y Nhân, mười mấy năm sau cháu lại chữa hết bệnh cho bà.”
“Hai thầy trò các cháu đều là ân nhân của nhà họ Tiêu chúng ta!”
Đường Lan vỗ vỗ mu bàn tay của Diệp Phong, cảm khái nói.
“Bà nội, bà nói quá rồi.” Diệp Phong cười nói.
…...
Ba người đi vào phòng khách.
“Tiểu Phong, ngồi đi.”
Đường Lan bảo Diệp Phong ngồi xuống, Tiêu Y Nhân bưng trà rót nước cho Diệp Phong, bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Diệp Phong nhìn xung quanh, lễ phép hỏi: “Cha và mẹ nhỏ của Y Nhân đâu ạ?”
Đường Lan lạnh lùng nói: “Hai đồ vật không biết cố gắng, bọn họ không xứng ngồi ăn cơm cùng!”
Diệp Phong nghe xong chỉ nhướng mày, không nói gì.
Đường Lan tức giận nói tiếp: “Muôn đời của nhà họ Tiêu đều phục vụ cho đất nước, trước nay chưa từng sợ ai, vậy mà hai người bọn họ lại kiêng kị quyền thế, muốn gả cháu gái bảo bối của bà làm thiếp cho Kim Lăng Vương, làm mất mặt nhà họ Tiêu!”
“Bà nội, đừng tức giận, không tốt cho thân thể.” Diệp Phong an ủi.
Đường Lan cười nói: “Bà nội không tức giận, bà thấy cháu vui còn không kịp, không nhắc đến hai cái thứ không biết cố gắng kia nữa!”
“Bà nội uống trà đi.” Tiêu Y Nhân rót trà cho Đường Lan.
Đường Lan nhận trà, sau đó nhìn về phía Diệp Phong: “Tiểu Phong, hôm nay bà gọi cháu đến vì muốn bàn bạc chuyện hôn nhân của cháu với Y Nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.