Thánh Thể Bất Phàm

Chương 107: Con đã hiểu!




“Khụ khụ..”
Diệp Phong trợn trắng mắt, ho khụ khụ: “Sư nương, thận Kỳ Lân này quá hại người!”
“Ha ha ha!”
Hoa Nguyệt Vũ nghe xong bật cười: “Đương nhiên ta biết thận Kỳ Lân này hai người, cho nên mới cho con đi vào đời luyện tâm!”
Diệp Phong xoa chóp mũi: “Đại sư nương luôn lừa con.”
“Lừa con? Thằng nhóc thối, con còn không biết tốt xấu, không phải ta chỉ muốn tốt cho con thôi sao? Chân nguyên kỳ lân này người khác muốn còn không có đâu.” Hoa Nguyệt Vũ nói.
“Vâng.”
Liễu Liên Tinh nói: “Đồ đệ à, ta và Đại sư nương của con tìm cho con bảy vị hôn thê, tất cả đều là trăm vạn chọn một người.”
“Con phải tìm hiểu bọn họ, đừng có áp lực tâm lý quá.”
Diệp Phong nhíu mày, sau đó cười nói: “Con đã hiểu!”
Liễu Liên Tinh cười gật đầu: “Còn nữa, không được chậm trễ tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, hiện tại tiến độ khai phá chân nguyên Kỳ Lân trong cơ thể của con còn chưa đến 5%, tu luyện tốt mới có thể phát huy công hiệu chân nguyên của hai quả thận này đến mức lớn nhất, hiểu chưa?”
“???”
Diệp Phong nghe vậy giật mình, hắn đã mạnh như vậy nhưng còn chưa khai phá được 5% thận Kỳ Lân?
Nếu có ngày khai phá thận Kỳ Lân đến trăm phần trăm, vậy hắn sẽ đạt đến trình độ gì?
Diệp Phong hít sâu, thực sự không dám tưởng tượng! “Con đã hiểu, con sẽ tu luyện cho tốt!”
Hoa Nguyệt Vũ nói tiếp: “Thằng nhóc thối, con đã gặp Thanh Loan và Hồng Yên chưa?”
“Gặp rồi!”
“Hai nha hoàn này thế nào? Có thích không?”
Diệp Phong gật đầu: “Đều là cực phẩm!”
“Ha ha ha.” Hoa Nguyệt Vũ nở nụ cười xấu xa: “Con thích là được.”
“Người khác luyện công phải nghĩ cách thải bổ dương khí, nhưng con lại khác, trời sinh là thân thân chí dương, lại có hai quả thận Kỳ Lân, dương hỏa mạnh đến mức dùng không xong.”
Hoa Nguyệt Vũ nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, nói tiếp:
“Đồ đệ, thể chất dương hỏa của con quá thừa quá mạnh, mạnh mẽ luyện công rất dễ tẩu hỏa nhập ma, ta để Thanh Loan Hồng Yên ở bên cạnh con vì giúp con điều bổ âm dương, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, đề phòng con tẩu hỏa nhập ma.”
“Cho nên... Khụ khụ, con hiểu đó!”
“Hiểu cái gì? Đồ đệ không hiểu, xin Đại sư nương nói rõI”
Diệp Phong cười xấu xa, cố ý kích thích Hoa Nguyệt Vũ.
“Hử? Nói rõ cái đầu con.”
Mặt đẹp của Hoa Nguyệt Vũ đỏ bừng, oán trách: “Ngay cả ta cũng dám đùa giỡn, quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, giống hết lão cha không đứng đắn của con!”
“Ha ha!” Diệp Phong cười lớn: “Nói giống như Đại sư nương cũng là người đứng đắn.”
“Đúng rồi, hai người biết cha con ở đâu không?”
Hoa Nguyệt Vũ nhíu mày: “Sao ta biết được? Ta còn đang muốn tìm hắn đây, tên khốn này vứt con cho ta rồi mặc kệ. Nghĩ lại đã thấy tức.”
“Được rồi, con còn tưởng rằng hai vị sư nương biết cha con ở đâu đâu.” Diệp Phong bĩu môi.
“Ai biết hắn sống hay chết?” “Được rồi, ta và Nhị sư nương của con uống rượu tiếp đây, cúp đây!” Diệp Phong gật đầu: “Hai vị sư nương uống ít chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.