Mieko mỉm cười nói: “Chủ nhân, thân thể của tôi vẫn rất sạch sẽ, nếu chủ nhân có yêu cầu, Mieko có thể thỏa mãn chủ nhân bất cứ lúc nào.”
Bộ dáng kiều diễm ướt át của cô ta thực sự dụ người phạm tội. Lúc nói chuyện còn di chuyển thân thể kéo gần khoảng cách với Diệp Phong.
Diệp Phong nở nụ cười hài hước, hắn đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Có vẻ cô rất hiểu biết đàn ông.”
Diệp Phong vươn tay nắm cằm của Mieko.
Mieko hé mở đôi môi anh đào, liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Phong: “Có thể phụng dưỡng người đàn ông mạnh như chủ nhân là vinh hạnh của tôi.”
Cô ta thích kẻ mạnh, thích người đàn ông mạnh hơn mình.
Diệp Phong gẵn giọng nói: “Rất tốt, nhưng tạm thời tôi không cần.” “Gọi cô đến để hỏi một chuyện.”
“Chủ nhân mời nói.”
“Cô cũng nhìn thấy những thi thể bên ngoài rồi, Nhật Bản mấy người phái nhiều võ sĩ đến Hoa Hạ như vậy, mục đích là gì?”
Mieko nghe xong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ đi theo Watanabe Ou làm hạ nhân, cũng không rõ kế hoạch của bọn họ.”
“Hử?”
Diệp Phong híp mắt, mặc dù hắn không hài lòng với câu trả lời này nhưng Mieko không nói dối.
Có Nhiếp Hồn Châm, nếu cô ta nói dối, Diệp Phong có thể biết được.
“Nhưng...” Mieko đảo mắt.
“Nhưng gì?” Diệp Phong lập tức hỏi.
Mieko nói tiếp: “Ngày đó Watanabe Ou, Ichiro Sato, Kim Lăng Vương và mấy người Nhật Bản khác, bọn họ cùng gặp một người đàn ông Hoa Hạ thần bí để bàn bạc chuyện gì đó.”
“Người đàn ông Hoa Hạ? Hắn ta trông thế nào, nhìn thấy ở đâu?”
Mieko suy tư nói: “Khuôn mặt chữ điền, nhưng tôi không thấy rõ bộ dáng cụ thể của hẳn ta, chỉ biết Kim Lăng Vương rất tôn kính hắn ta, bọn họ gặp mặt ở thành phố Đông Hải.”
“Thành phố Đông Hải?”
Người đàn ông mà Kim Lăng Vương tôn kính?
Nhớ đến ngày ấy khi đi giết Kim Lăng Vương, Kim Lăng Vương hét lên lời nói uy hiếp, đột nhiên trong lòng hắn có một ý tưởng to gan.
Hay là người mà bọn họ gặp ở thành phố Đông Hải chính là chiến thần Tân Võ Bá phía Đông?
Kim Lăng Vương vẫn luôn coi Tân Võ Bá như chỗ dựa của mình, có thể làm ông ta tôn kính, ngoại trừ Tân Võ Bá thì còn có ai?
Hơn nữa tổng bộ chiến bộ phía Đông ở Đông Hải.
Nếu là hăn ta, thân là chiến thân phía Đông lại cấu kết với đám người Nhật Bản, tốt cuộc có mục đích gì?
“Cô biết bọn họ nói những gì không?” Diệp Phong hỏi.
Mieko lắc đầu: “Watanabe Ou không cho tôi nghe nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.”
“Được, tôi đã biết, cô làm rất tốt.” Không thể không nói Mieko đã cung cấp một thông tin rất quan trọng.
Từ xưa đến nay Nhật Bản luôn trực chờ Hoa Hạ như hổ rình mồi, Diệp Phong chắc chăn sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Hắn định mấy ngày nữa sẽ đi Đông Hải, thứ nhất để điều tra sự việc theo lời của Mieko.
Thứ hai, hắn có hai vị hôn thể ở Đông Hải, Diệp Phong chuẩn bị đi gặp các cô
ấy! Ngoài ra còn có Tứ sư tỷ, cô cũng là người Đông Hải! “Mấy năm không gặp, chắc chắn Tứ sư tỷ lại càng thêm xinh đẹp!” 'Tâm trạng của Diệp Phong rất sung sướng. “Cảm ơn chủ nhân khích lệ.” Mieko cười nói. Diệp Phong hỏi tiếp: “Vết thương trên người của cô sao rồi?” “Đã không sao, cảm ơn chủ nhân quan tâm.” Mieko nói. “Vậy hả?”
Nói xong Diệp Phong vén ra cổ áo kimono của Mieko, nhẹ nhàng lột ra một bên.
Xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của Mieko hiện ra trước mắt Diệp Phong.
Đồng thời trên vai cô ta có một vết sẹo do chủy thủ đâm cũng hoàn toàn bại lộ trước mắt Diệp Phong.