Nghe vậy Tô Khuynh Thành mở to mắt, nói: “Anh Phong, sao anh có thể bán đứng em chứ?”
Cô đỏ mặt, hận không thể tìm khe đất chui vào. Diệp Phong quá xấu rồi! Diệp Phong nhún vai: “Không còn cách nào khác, tôi là người thành thật.”
Tô Khuynh Thành tức giận nói: “Anh là người thành thật... Anh anh anh, anh là người thành thật thì trên đời này không có người thành thật.”
Tiêu Y Nhân nghe vậy, sắc mặt trở nên cổ quái.
“Phòng ở Hồ Tâm Cư lớn vậy không ở, lại đi ra ngoài ngủ, được lắm Băng Băng, thì ra là muốn tránh tôi.”
“Tôi muốn tốt cho cô.” Tô Khuynh Thành trợn mắt nói. “Tốt với tôi? Tốt chỗ nào?” Tiêu Y Nhân mở to mắt nói. “Tôi...
'Tô Khuynh Thành đỏ mặt, cô muốn nói Diệp Phong là con trâu, cày mệt chết người.
Đáng tiếc lời nói treo ử bên miệng, lại không mặt mũi nói ra. “Nói không lên lời đúng không?”
Tiêu Y Nhân trừng mắt nhìn Tô Khuynh Thành, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Phong, giữ chặt cánh tay hắn nói:
“Anh Phong, lái xe lâu vậy mệt chết rồi đúng không, chúng ta trở về thôi, em mát xa thân thể cho anh.”
“Em còn biết mát xa?” Diệp Phong vui vẻ nói.
“Đúng vậy.” Tiêu Y Nhân gật đầu: “Lúc bà nội bị bệnh đều do em chăm sóc nên em hiểu cách mát xa làm giảm sự đau nhức của cơ bắp.”
“Qúa tuyệt vời.” Diệp Phong hưng phấn nói. “Chúng ta đi thôi.” Nói xong muốn cùng Tiêu Y Nhân trở về Hồ Tâm Cư.
'Tô Khuynh Thành không vui, tức giận dậm chân nói: “Tiêu Y Nhân, cô là hồ ly tỉnh.”
Tiêu Y Nhân che miệng cười trộm: “Anh Phong, đừng để ý đến cô ấy, Băng băng là bình dấm chua, không thích thấy hai ta thân thiết.”
“Có đạo lý.” Diệp Phong gật đầu.
Tô Khuynh Thành sắp tức chết rồi: “Anh Phong, cẩn thận hồ ly tinh hút tinh phách anh.”
“Vậy chẳng phải càng tốt?” Diệp Phong cười đáp lại. “Aaal"
Tô Khuynh Thành tức phát điên, đành phải đuổi theo.
Hồ Tâm Cư, Thanh Loan và Hồng Yên đang xử lý việc vặt trong Kim lăng, mai mới trở về.
Sau khi về đến nhà, Tô Khuynh Thành tức giận ngồi trên sô pha xem TV.
Diệp Phong trở về phòng ngủ, nằm trên giường thích ý hưởng thụ Tiêu Y Nhân phục vụ mát xa.
“Sao rồi anh Phong? Thoái mái không?” Tiêu Y Nhân vừa hỏi vừa xoa bóp bả vai cho Diệp Phong. “Thoải mái, quá thoải mái.” Diệp Phong say mê nói.
Tiêu Y Nhân cười, sau đó nở nụ cười xấu xa: “Vậy anh Phong, em và Khuynh Thành, anh càng thích ai?”
“Khụ khụ..."
Diệp Phong ho hai tiếng: “Tôi có thể nói đều thích không?” “Anh Phong chán ghét.”
Tiêu Y Nhân hờn dỗi.
Diệp Phong không đứng đắn nói: “Ai bảo các em hoàn mỹ như vậy, lại còn đều là vị hôn thê của tôi?”
“Được rồi ~”