Tiêu Thiên trở lại phòng khách, giả vờ khách sáo rót trà cho Diệp Phong và Tô Khuynh Thành.
"Diệp thiếu, mời uống trà." Diệp Phong cười nhạt, nhận lấy trà, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên nói: "Lần trước tôi đánh cậu ngoài đường, cậu không hận tôi sao, sao bây giờ còn khách khí với tôi như vậy?"
Nghe vậy, Tiêu Thiên nhất thời sửng sốt, vội vàng giải thích: "Lần trước là tôi sai, bị Diệp thiếu đánh là đúng, nhờ có Diệp thiếu mà tôi mới biết sai sửa sai."
"Vậy à?" Diệp Phong cười nói: "Không ngờ cậu lại là một người biết sai sửa sai?"
Tiêu Thiên lúng túng nói: "Diệp thiếu cứ nói đùa, không phải sai thì nên sửa sai sao?"
"Rất tốt." Diệp Phong gật đầu cười: "Nhưng mà xét quan hệ giữa tôi và chị cậu, không phải cậu nên gọi tôi một tiếng anh rể sao?"
"Hả?"
Tiêu Thiên sửng sốt một chút: "Đúng đúng đún, anh rể nói đúng, nên gọi anh rểt"
"Anh rể mời uống trà!"
Sau khi nói xong, gã mới vội vàng lui qua một bên.
Diệp Phong cúi đầu nhấp trà, cong môi cười.
Vừa rồi tng lúc nói chuyện với Tiêu Thiên, hắn phát hiện ra một điều rất thú vị.
Tiêu Thiên này trông không giống cha gã Tiêu Hà, lại càng không giống Tiêu Y Nhân một chút nào!
Lại nhìn sang gương mặt quyến rũ của Tống Diễm, trong lòng hắn đột nhiên có một suy nghĩ to ga.
Tiêu Thiên này rất có thể không có quan hệ huyết thống với Tiêu Hà! Lúc này, Bạch Hương Lan đỡ Đường Lan xuất hiện ở hành lang lầu hai, chỉ thấy vẻ mặt Đường Lan giận dữ, Tiêu Y Nhân đi theo bên cạnh bà, Tiêu Hà phía
sau vẻ mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Hà nói: "Mẹ, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, Diễm Diễm lương thiện như vậy, không thể làm ra loại chuyện này được."
Đường Lan tức giận, căn bản không để ý đến Tiêu Hà, lớn tiếng mắng xuống dưới lầu:
"Tiện nhân, cút ra đây cho tao!"
Tống Diệp còn đang trốn trong phòng trà nghe vậy hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài.
Bà ta rất nhanh đã xuất hiện trong tâm mắt của mọi người, nhìn Đường Lan đang đi xuống cầu thang, ra vẻ bình tĩnh cười nói:
"Mẹ, sao mẹ lại tức giận như vậy? Mẹ mắng ai là tiện nhân đó?”
Đường Lan còn chưa hết giận, hung dữ nhìn Tống Diễm nói: "Tao mắng mày đó, quỳ xuống cho tao!"
Nghe vậy, Tống Diễm và Tiêu Thiên đều hoảng sợi
Tống Diễm lập tức nhận ra có gì đó không ổn, rất có thể chuyện bà ta tìm người ám sát Tiêu Y Nhân đã bại lộ!
Bà ta sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng nói: "Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, con lại làm sai chuyện gì sao?"
"Ha ha ha!"
Đường Lan cười lạnh: "Con tiện nhân này, còn dám giả vờ trước mặt tao sao! Mày thuê người hại cháu gái bảo bối của tao, đừng nghĩ tao không biêt!"
Tiêu Y Nhân vừa về đến nhà đã kể chuyện mình bị ám sát cho bà nội Đường Lan nghe, Đường Lan nghe xong giận tím mặt!
Đúng lúc Tiêu Hà cũng đang trong phòng nghe thấy, Đường Lan không nói gì, trực tiếp dẫn Tiêu Y Nhân và Tiêu Hà xuống lầu!
Tống Diễm giả vờ vô tội: "Thuê người hại Y Nhân? Mẹ, có phải mẹ hiểu lầm rồi không, sao con lại làm chuyện như vậy được?”
Nói xong, bà ta vội vàng nhìn Tiêu Hà năn nỉ: "Lão gia, ông mau nói giúp tôi đi"