“Ha hả.” Nghe vậy Đường Lan lạnh lùng nói: “Được, cuối cùng vẫn trách bà già này bất công?”
“Xem tính tình của hai mẹ con các ngươi, tôi cũng thấy mất mặt thay, làm xằng làm bậy, vứt bỏ mặt mũi nhà họ Tiêu.”
“Hương Lan, trục xuất mấy thứ súc sinh này ra khỏi nhà họ Tiêu!” Đường Lan càng thêm chán ghét Tống Diễm.
“Trục xuất khỏi nhà họ Tiêu?”
Sắc mặt của Tiêu Diễm cực kỳ khó coi, bà ta tốn bao nhiêu năm lấy lòng Tiêu Hà còn không phải vì gia sản nhà họ Tiêu?
Nếu bị trục xuất khỏi nhà họ Tiêu, vậy khác gì bao nhiêu năm trời khổ tâm kinh doanh của bà ta bị uổng phí?
'Tống Diễm cầu xin: “Mẹ, con sai rồi, sau này con không dám nữa, cầu xin mẹ tha cho con lần này.”
“Nể tình cô làm con dâu nhà họ Tiêu 20 năm, tôi tha cho cô một cái mạng đã quá nể tình rồi, đừng có được voi đòi tiên.”
Đường Lan lạnh lùng nói.
Thấy Đường Lan thờ ơ, Tống Diễm đành phải nhìn về phía Tiêu Hà.
Bà ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Hà, ôm chân ông ta: “Ông à, ông nói giúp cho tôi một câu, sau này tôi không dám nữa, ông nể tình vợ chồng 20 năm của chúng †a và con trai của chúng ta, nói giúp mấy câu cho mẹ con tôi đi!”
Tiêu Hà tức giận nói: “Sao bà có thể làm ra loại chuyện này! Y Nhân chính là con gái ruột của tôi!”
“Tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa.” Tống Diễm khóc lóc nói. “Haizz.”
Tiêu Hà lắc đầu thở dài, cuối cùng vì mềm lòng, đành phải mở miệng cầu xin cho Tống Diễm:
“Mẹ, Diễm Diễm hồ đồ, hiện tại Y Nhân cũng không sao, mẹ đừng đuổi Diễm Diễm đi, chuyện này coi như bỏ qua được không?”
Đường Lan tức giận nói: “Bỏ qua! Mạng của cháu tôi sắp không có.”
“Con bé là con gái ruột của anh! Anh còn nói thay cho hung thủ giết người! Tôi muốn biết nếu con bé xảy ra chuyện gì, người làm cha như anh không đau lòng hả?”
“Con...”
Tiêu Hà im lặng.
“Cha, đừng đuổi mẹ đi được không? Con không thể không có mẹ!” Tiêu Thiên cũng cầu xin.
Tiêu Hà khó xử.
Im lặng một lúc, ông ta lại nói: “Mẹ, nể mặt Diễm Diễm sinh cho mẹ đứa cháu trai, tha cho Diễm Diễm một lần được không? Nhiều năm như vậy, Diễm Diễm không có công lao cũng có khổ lai, nếu không có Diễm Diễm, chẳng phải nhà họ
Tiêu chúng ta sẽ tuyệt hậu sao?”
Nghe xong Tống Diễm liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con sinh con trai cho nhà họ Tiêu, mẹ không thể đuổi con ra khỏi nhà họ Tiêu!”
Bà ta như thấy được hy vọng, chỉ cần lấy con trai Tiêu Thiên là lý do, có lẽ lão thái thái sẽ mềm lòng.
“Tôi thấy chưa chắc!”
Diệp Phong đứng dậy, nhìn về phía Tiêu Hà, nói:
“Chú Tiêu, sao chú biết Tiêu Thiên là con trai ruột của bác?” Nghe vậy sắc mặt Tiêu Hà tối lại.
“Diệp Phong, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Tôi nuôi Thiên Nhi hơn 20 năm, sao nó không phải con trai ruột của tôi?”
“Ha ha.”
Diệp Phong cười nói: “Đúng là chú nuôi, nhưng chưa chắc là chú sinh.” Lời của Diệp Phong như sấm sét đánh xuống đầu người nhà họ Tiêu. Tiêu Thiên không phải con ruột của Tiêu Hà?
Trước đó, cả Đường Lan và Tiêu Hà, không ai nghỉ ngờ chuyện này.
Bây giờ bọn họ bị lời nói của Diệp Phong chấn động đến mất đi khả năng nói.
Tiêu Thiên nóng nảy: “Tên khốn, mày nói vớ vẩn gì vậy!”
Dứt lời, Tiêu Thiên ra tay đấm Diệp Phong.
Kết quả nắm tay của gã bị Diệp Phong nhẹ nhàng bắt được, vặn ngược lại. “AI đaul”
Tiêu Thiên đau đớn kêu gào.
Diệp Phong nói: “Mày không đánh lại tao còn dám giơ tay trước mắt tao?”
Nói xong Diệp Phong nhấc chân đá lên mông Tiêu Thiên, Tiêu Thiên lảo đảo ngã sang một bên.
Tiêu Hà rất không vui, lạnh lùng quát lớn: “Diệp Phong! Có mấy lời không thể nói vớ vẩn!”
“Nói vớ vẩn?” Diệp Phong khinh thường nói: “Muốn biết hắn có phải con ruột hay không rất đơn giản, đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN là biết ngay thôi, không phải sao?”