Ẩm!
Một tiếng vang nặng nề truyền đến, Lữ Đống Kiệt hộc máu rồi hôn mê ngay tại chỗ.
Ngụy Oánh giật nảy mình, lập tức hoảng sợ nhìn về phía Diệp Phong, cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Mày..."
"Tôi làm sao?" Diệp Phong nheo mắt lại: "Hình như tôi chưa trêu chọc cô, há miệng là mắng người phụ nữ của tôi là chó cái, mắng tôi là trai bao? Thật sự cho rằng không ai trị được cô sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong lại giơ tay lên.
Ngụy Oánh gầm thét lên: "Mày dám! Tao là người của nhà họ Ngụy! Là nhà họ Ngụy, mày đắc tội không nổi đâu."
Chát!
Vừa dứt lời, bàn tay của Diệp Phong đã giáng vào mặt cô ta, sau đó khinh thường nói: "Vì sao cứ nhấn mạnh cô là người của nhà họ Ngụy? Tôi có quan tâm cô là nhà nào à?”
"Mày..."
Ngụy Oánh bị táng cho choáng váng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Phong, hận thù ngập trời.
Thứ tạp chủng này dám sỉ nhục đại tiểu thư nhà họ Ngụy, thật sự không thể tha thứ.
Đúng lúc này, năm chiếc xe con màu đen lao vụt tới rồi nhanh chóng dừng lại ở cửa sảnh ăn.
Soạt soạt soạt!
Cửa xe mở ra đã có mười tên đàn ông to con vọt xuống, hai người đàn ông trung niên khí chất thâm trầm cầm đầu vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Nhìn thấy những người này xông vào phòng ăn, Ngụy Oánh mừng rỡ, họ đều là người nhà họ Ngụy.
Hai người cầm đầu lần lượt là Triệu Hoành và Nghiêm Uy, đều là võ giả mà nhà họ Ngụy cung phụng, cảnh giới đều đạt tới Khí Kình tông sư.
Giang Ly thấy thế thì lập tức giật mình: "Người nhà họ Nguy tới nhanh thật."
Sau khi người nhà họ Ngụy đi vào nhà ăn thì Ngụy Oánh lập tức chạy đến bên cạnh hai người đàn ông trung niên, chỉ vào Diệp Phong mà khóc lóc kể lể: "Chú Triệu, chú Nghiêm, thằng tạp chủng này dám tát tôi, các người nhất định phải báo thù cho tôi."
Triệu Hoành nghe vậy thì giận dữ: "Hắn dám đánh tiểu thư nhà họ Ngụy sao? Tôi thấy tên này chán sống rồi."
Ông ta hừ lạnh một tiếng, đôi mắt bắn ra tia sắc lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phong mà mắng: "Thằng nhãi ranh, mày tên là gì."
"Diệp Phong." Diệp Phong nheo mắt lại, không để đối phương vào mắt.
"Diệp Phong? Tao thấy mày muốn chết rồi." Triệu Hoành lại quát lớn một tiếng.
"Ha ha ha." Diệp Phong cười lạnh, hắn vừa chuẩn bị hành động thì nhìn thấy một bóng người xinh đẹp bỗng chặn trước người mình.
Hắn tập trung nhìn lại thì thấy đó là vị hôn thê Giang Ly của mình.
Giang Ly ung dung nhìn chăm chú vào đối phương, bình tĩnh nói: "Triệu Hoành, Nghiêm Uy, anh ấy là vị hôn phu của Giang Ly này, hôm nay các người dám động vào một sợi tóc của anh ấy thử xem?"
Mặc dù tính tình Giang Ly hiền lành, nhưng tính cách lại không yếu đuối.
Diệp Phong thấy thế thì hài lòng cười một tiếng, lại là một vị hôn thê dũng cảm bảo vệ chồng, Diệp Phong rất thích.
Nhưng Triệu Hoành và Nghiêm Uy cũng không để Giang Ly vào mắt.
Nhà họ Nguy và nhà họ Giang đã chất chứa oán hận đã lâu, nhà họ Ngụy đang lo không tìm ra cớ để làm khó dễ nhà họ Giang, bây giờ quả thực là cơ hội quá tốt.
Chỉ nghe Nghiêm Uy có gương mặt dài cười lạnh một tiếng và nói: "Tôi cứ thắc mắc thằng nhãi ngông cuồng này từ đâu chui ra, hóa ra là người nhà họ
Giang các người?”
"Nhưng người nhà họ Giang thì ngon à? Đánh tiểu thư nhà tôi thành như vậy rõ ràng là đang tìm đường chết."