Thánh Thể Bất Phàm

Chương 19: Bớt giận con mẹ này!




Tô Khuynh Thành mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phong, nói: "Vậy thì anh cứ suy nghĩ đi."
Một đôi mắt sáng ngời tràn ngập niềm vui và sự đắc ý.
"Hừ, em đang đùa tôi phải không?" Diệp Phong cười lạnh.
“Sáng nay em còn nói tôi là đồ gầy gò, tôi còn chưa tính sổ với em đâu.”
Vẻ mặt Tô Khuynh Thành kiêu ngạo nói: "Thì đúng là như vậy mà."
...
Cùng lúc đó, tại nhà họ Vương.
Hai thuộc hạ nhà họ Vương may mắn thoát khỏi Diệp Phong đang quỳ trước mặt Vương Dương, không dám nói một lời.
"Hai người vừa nói cái gì? Vương Cường bị Diệp Phong đánh chết, còn dẫn cả Tô Khuynh Thành đi rồi sao?"
Sắc mặt Vương Dương tối sầm lại, toàn thân tản ra từng đợt khí lạnh, khiến hai người kia giống như rơi vào hang băng, không khỏi run rẩy.
Hai người run lẩy bẩy gật đầu: "Đúng... hoàn toàn là sự thật, thiếu gia."

"Phế vật! Rác rưởi vô dụng!"
Bốp!
Vương Dương nghe xong tức giận liền đứng dậy tát một trong hai người đó thật mạnh.
"Thậm chí không thể mang nổi một người về đây, nuôi các người có tác dụng gì chứ!"
"Thiếu gia bớt giận." Hai người quỳ dưới đất nói.
“Bớt giận con mẹ này!”
Vương Dương sinh ra đã ngậm thìa vàng, đâu có từng chịu nhục như vậy?
Người phụ nữ hắn ta thích đã bị người đàn ông khác cướp đi, dù thế nào đi nữa thì hắn ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
"Diệp Phong, Diệp Phong chết tiệt, tao muốn giết chết mày!"
Vương Dương nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Vài giây sau, hắn ta đột nhiên lại thả nắm đấm ra, trên mặt hiện lên một nụ cười, lẩm bẩm:
"Lẽ nào Tô Khuynh Thành không muốn cứu cha cô ta sao?"

Trong lòng Vương Dương dâng lên sự đắc ý, tính mạng của Tô Kiến Nghiệp vẫn nằm trong tay hắn ta, sau đêm nay độc dược lan tràn, cho dù thần tiên đến cũng không thể cứu được Tô Kiến Nghiệp.
Nghĩ tới đây, hắn ta liền gọi điện thoại cho Tô Khuynh Thành.
...
Lúc này Tô Khuynh Thành và Diệp Phong đang ở nhà trò chuyện.
Điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.
"Anh Phong, đợi một chút."
Khuôn mặt Tô Khuynh Thành xinh đẹp đỏ bừng ngây ngất, cô đưa tay chộp lấy chiếc điện thoại di động trên ghế sofa bên cạnh.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là Vương Dương, sắc mặt cô lập tức tối sầm, sau đó cúp điện thoại, ném sang một bên.
Diệp Phong thấy thế, hỏi: "Sao không nghe điện thoại? Là ai gọi vậy?"
Tô Khuynh Thành bình tĩnh nói: “Vương Dương.”
Diệp Phong nghe vậy thì nheo mắt lại, tên này lại còn có gan gọi điện thoại tới?
Vừa dứt lời thì điện thoại lại vang lên.
"Tên khốn này!"
Vẻ mặt Tô Khuynh Thành bất mãn, cô không muốn phí lời với Vương Dương.
Cô vừa định tắt điện thoại, Diệp Phong đã ngăn lại, nói: "Nghe đi, tôi muốn xem xem phế vật này muốn làm gì."

Mệnh lệnh của Diệp Phong khiến người ta không thể từ chối, Tô Khuynh Thành gật đầu, sau đó cô bấm nghe.
"Có chuyện gì?" Tô Khuynh Thành lạnh giọng nói.
"Khuynh Thành, em đang ở đâu? Vừa rồi là anh không đúng, không biết tên Vương Cường khốn kiếp đó lại vô lễ đến thế dám ép buộc em."
Vương Dương ở đầu bên kia điện thoại ra vẻ lịch sự hiền lành, đồng thời đổ hết tội lỗi lên đầu Vương Cường đã chết.
Tô Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh? Đừng làm phiền tôi nữa."
Vương Dương nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ Tô Khuynh Thành rượu mời không uống cô lại muốn uống rượu phạt ư.
Hắn ta giả vờ bình tĩnh nói: "Khuynh Thành, anh không có ý gì khác, anh chỉ lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của bác trai, nghe nói bác khó có thể qua khỏi đêm nay."
"Ha ha ha."
Nghe Vương Dương nói vậy, Tô Khuynh Thành cười lạnh: "Vương Dương, anh hiểu rõ về tình trạng sức khoẻ của cha tôi như vậy, có phải anh đã phái người hạ độc cha tôi không?"
Hắn ta nghe được lời này liền giật mình, làm sao Tô Khuynh Thành lại có thể biết được chuyện hạ độc?
"Khuynh Thành, em đang nói cái gì? Sao có thể làm chuyện như vậy chứ?"
Tô Khuynh Thành tức giận mắng: "Đừng giả vờ nữa! Tôi đã biết cha tôi không có bệnh gì cả, ông ấy bị trúng độc Tây Vực, do nhà họ Vương các người đầu độc!"
Tô Khuynh Thành không dám khẳng định người hạ độc là nhà họ Vương, những gì cô vừa nói chỉ là thăm dò, nhưng xét theo các hành vi của nhà họ Vương thì 80% là do bọn họ làm.
"Ha ha." Vương Dương nghe xong lời này, không còn giả vờ nữa, cười lạnh nói: "Được lắm, hoá ra cô cũng biết rồi."
"Quả nhiên là anh." Tô Khuynh Thành nghe hắn ta nói vậy trong lòng tràn đầy tức giận!
"Đúng vậy, là tôi làm. Tô Khuynh Thành à Tô Khuynh Thành, tôi nói cho cô biết, thuốc giải đang ở trong tay tôi, sau mười hai giờ tối nay, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được cha cô đâu. Cô còn có hai tiếng để suy nghĩ, hãy ngoan ngoãn đến chỗ tôi, tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô."
"Ha ha ha, uy hiếp tôi sao? Vương Dương, tôi nói cho anh biết, bệnh của cha tôi đã được Diệp Phong chữa khỏi, anh cứ tiếp tục mơ mộng đẹp giữa ban ngày đi!"
Vương Dương không tin: "Chữa khỏi rồi? Là thuốc độc của Tây Vực. Trừ khi có được thuốc giải, nếu không thì không ai có thể cứu được cha cô đâu!"
“Tin hay không thì tùy anh.” Tô Khuynh Thành cũng không thèm nói lời thừa thãi với hắn ta nữa.
Diệp Phong bình tĩnh nói: "Cúp máy đi, mặc kệ hắn."
Diệp Phong?
Nghe được âm thanh phát ra từ đầu dây bên kia, sắc mặt Vương Dương lập tức xanh lại, phổi như sắp nổ tung!
Tiện nhân Tô Khuynh Thành đó lại ở cùng với tên khốn kiếp họ Diệp?!
"Tô Khuynh Thành, cô đang làm gì?"
"Tô Khuynh Thành, tiện nhân này!"
Vương Dương tức giận gầm lên, Tô Khuynh Thành không có bất cứ phản ứng nào, hắn ta hoàn toàn mất bình tĩnh, đập nát điện thoại ngay tại chỗ.
Tô Khuynh Thành cao ngạo như vậy sao lại ở cùng một kẻ như Diệp Phong chứ?!
Hắn ta không thể chấp nhận được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.