Giang Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thì ra là vậy."
Diệp Phong gật đầu: "Chú Giang, Quỷ Vân Tông ở đâu, chú có thể cho cháu vị trí cụ thể được không?"
"Cháu ngoan? Cháu định làm gì?" Giang Nhân sửng sốt hỏi.
Diệp Phong nói: "Đi tiêu diệt bọn chúng."
"Tiêu diệt Quỷ Vân Tông?"
Vừa nghe được câu này, Giang Nhân lập tức hít một hơi.
"Cháu ngoan, Quỷ Vân Tông là một trong những thế lực hàng đầu ở Đông Hải, Tông chủ của bọn chúng đã đột phá đến Địa Cấp Tông Sư, cháu đi quá nguy hiểm"
"Không sao đâu."
Diệp Phong mỉm cười, hoàn toàn không coi trọng cái gọi là Đại Cấp Tông Sư.
"Cháu đã giết hai đệ tử của Quỷ Vân Tông, dù cháu không đi tìm bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ chủ động đến tím cháu, đến lúc đó tình hình sẽ chỉ trở nên rắc
rối hơn."
"Hơn nữa, Quỷ Vân Tông đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, giữ bọn chúng lại sẽ là tai họa."
Nghe vậy, Giang Nhân gật đầu: "Cháu ngoan rất dũng cảm, nếu đã như vậy để chú sắp xếp vỏ giả của nhà họ Giang đi cùng cháu, khi chiến đấu có thể hỗ trợ lẫn nhau."
"Không cần, một mình cháu là đủ."
Diệp Phong lắc đầu, sau đó dịu dàng nói với Tô Khuynh Thành: "Em ở nhà họ Giang chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại."
"Được, cẩn thận." Tô Khuynh Thành mở to đôi mắt đẹp nhìn vào mắt Diệp Phong, dặn dò.
"Được" Diệp Phong gật đầu, xoay người rời đi. "Anh rể, tôi đi cùng anh!"
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, giọng nói của Giang Tuyết vang lên từ phía sau.
Diệp Phong nhíu mày: "Hả? Cô định làm gì? Rất nguy hiểm."
"Tuyết nhỉ, con làm gì vậy? Đừng gây thêm rắc rối." Giang Nhân cũng hỏi.
"Không sao đâu, con không sợ, con muốn đi."
Nói xong, cô ta tiến lên một bước, khoác tay Diệp Phong.
Giang Nhân nhíu mày: "Thực lực của con không đủ, đi theo sẽ gây trở ngại cho anh rể con, hơn nữa, đã muộn như vậy, chờ hai người đến Quỷ Vân Tông, trời sẽ tối rồi."
Giang Tuyết cười nói: "Cha, anh rể nhất định sẽ bảo vệ con, cha yên tâm!"
Nghe vậy, Diệp Phong nhếch môi, đúng là bất lực mà.
Nếu hắn tiếp tục không đồng ý, liệu có phải là tự làm cho bản thân trông như một kẻ yếu đuối không?
"Cháu ngoan, việc này..." Giang Nhân đành phải nhìn Diệp Phong.
"Haiz..." Diệp Phong giật mình nói: "Đi thì đi, chú Giang đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Tuyết thật tốt."
"Anh rể, anh thật tuyệt vời!" Giang Tuyết nhảy cẵng lên hoan hô, gật đầu.
Hết cách nên Giang Nhân đành phải đồng ý, nhìn Diệp Phong rời đi cùng Giang Tuyết.
Hai người lái xe đến Quỷ Vân Tông, khoảng cách khá xa nhà họ Giang, lúc này sắc trời dần dần tối xuống, dọc đường Giang Tuyết không nhịn được hỏi:
"Diệp Phong, rốt cuộc thực lực của anh là gì?" "Diệp Phong?"
Diệp Phong giật mình: "Vừa rồi không phải cô còn gọi tôi là anh rể à, sao lại đổi giọng rồi?"
"Bởi vì tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh đâu, mau nói cho tôi biết, cảnh giới bây giờ của anh là gì?"
Diệp Phong lắc đầu mỉm cười: "Cô đoán xem."
Giang Tuyết nhíu mày: "Giải quyết hai người Huyền Cấp Tông Sư một cách đơn giản như vậy, anh là Địa Cấp Tông Sư?”
"Không đúng." Diệp Phong lắc đầu.
"Không phải Địa cấp?" Giang Tuyết sửng sốt: "Không lẽ anh đã đạt đến Thiên cấp? Điều này không thể nào, anh mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Diệp Phong cười cười, lại lắc đầu nói: "Cũng không đúng."
"Thiên cấp cũng không đúng??? Vậy rốt cuộc cảnh giới của anh là gì?"
Giang Tuyết mở to mắt, điều này thực sự làm khó cô ta, bởi vì trong hiểu biết của cô ta, một Thiên Cấp Tông Sư là đỉnh cao của võ đạo, cô ta chưa bao giờ nghe nói đến bất kỳ cảnh giới nào cao hơn.
Diệp Phong cười nói: "Đoán tiếp đi, đoán đúng tôi sẽ nói cho cô biết."
Giang Tuyết trừng mắt: "Anh đang gian lận đúng không? Nếu tôi đoán được thì cần hỏi anh làm gì?"
"Haha." Diệp Phong nhướng mày: "Không phải học theo cô à." "Tôi? Tôi đã làm gì anh?" Giang Tuyết nghi hoặc.
"Sáng sớm vừa gặp nhau, cô nói nếu tôi đánh thắng cô thì cô sẽ gả cho tôi, cuối cùng tôi thắng, nhưng cũng không thấy cô đồng ý gả cho tôi."
"Anh..."
Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tuyết đột nhiên đỏ bừng: "Tôi chỉ nói đùa thôi, anh còn tưởng thật sao?"