"Diệp Phong, sao anh làm được vậy?"
Diệp Phong lật tay qua lại để lộ ra mấy cây châm bạc dài nhỏ, giải thích rằng: "A, phi châm."
Đôi mắt của Giang Tuyết sáng ngời lên: "Cái này... Quá ngầu luôn, có thể tôi không?”
"Không được." Diệp Phong quả quyết lắc đầu.
"Vì sao? Sao anh nhỏ mọn như vậy?" Giang Tuyết bĩu môi mà nói. Diệp Phong nói: "Tuyệt kỹ độc môn, dạy cô cũng không học được." Vừa dứt lời, hắn trực tiếp đi lên trên núi.
"Giỏi lắm Diệp Phong, anh dám xem thường tôi à?" Giang Tuyết cắn cắn môi dưới, bực bội đuổi theo.
"Này, chúng ta nghênh ngang lên núi như vậy sao? Không cần đi đường vòng à?”
"Tại sao phải đi đường vòng?" Diệp Phong không hiểu.
"Anh không sợ bị người ta đánh lén?" Giang Tuyết thở phì phì mà hỏi. Cô ta vừa dứt lời thì một đạo mũi tên đã bắn thẳng đến từ một bên. Vèol
Mũi tên này có tốc độ cực nhanh, nó bắn thẳng vào cổ Giang Tuyết, người bình thường căn bản không có cơ hội phản ứng.
"Cẩn thận." Diệp Phong đột nhiên mở miệng, sau đó bắt lấy cánh tay Giang Tuyết kéo cô ta vào lòng mình.
Bành!
Một tiếng động thật lớn vang lên, Diệp Phong tay không bắt lấy mũi tên đó rồi lạnh nhạt hỏi Giang Tuyết: "Đánh lén có gì phải sợ?"
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong bỗng vung mũi tên trong tay ra.
Chỉ nghe trong bóng đêm đen kịt bỗng truyền ra một tiếng hét thảm, một người còn chưa thò đầu ra đã bị Diệp Phong bản thủng đầu chết tại chỗ.
"0a..."
Giang Tuyết ngơ ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phong thì gương mặt đỏ lên, trái tim đập loạn.
Vừa rồi mũi tên kia chỉ cách cô ta có mười centimet, nếu không có Diệp Phong thì cô ta cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nói đi thì nói lại, Diệp Phong phản ứng như thần tiên à? 2??
Hắn có thể dễ dàng bắt lấy mũi tên đánh lén không thấy rõ hướng này rồi còn trở tay trực tiếp xử lý đối phương?
Cảm giác an toàn đáng chết này ập đến như bão tố mãnh liệt vậy.
"Cô nhìn tôi làm gì?" Diệp Phong nhíu mày, phát hiện Giang Tuyết nhìn chăm chú vào mình đã rất lâu.
Giang Tuyết hừ nhẹ và nói: "Nhìn anh đẹp trai được không?"
"Được, rất được. Tôi thích nghe lời này." Diệp Phong hài lòng cười một tiếng, lúc này mới buông Giang Tuyết ra.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới sơn môn của Quỷ Vân Tông, vừa vào sơn môn đã nhìn thấy hai tên to con say rượu xuất hiện trong tâm mắt.
Đồng thời hai người này cũng chú ý tới Diệp Phong và Giang Tuyết. Họ chừng ba mươi tuổi, trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tuyết thì ánh mắt
đã hoàn toàn không dời đi được, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt và dáng người của Giang Tuyết, nước bọt đã chảy đầy đất:
"Cô bé xinh đẹp từ đâu ra vậy, các người là ai?"
Giang Tuyết khẽ giật mình, vốn cho rằng Diệp Phong sẽ nhanh chóng ra tay giải quyết họ, nhưng không ngờ hẳn lại mỉm cười mở miệng nói: "Là như vầy hai anh, chúng tôi đến Đông Hải du lịch, trời tối quá nên đi được một nửa thì lạc đường, đánh bậy đánh bạ đến nơi này, mong rằng hai anh giúp cho, để tôi và bạn gái ở nhờ nơi này một đêm."
"Ừm?"
Nghe Diệp Phong nói vậy, Giang Tuyết lập tức sững sờ, mở to đôi mắt đẹp mà nói: "Diệp Phong, anh làm gì vậy?”
Diệp Phong nhỏ giọng nói: "Đừng nói lung tung, đợi chút nữa giao hai tên tay mơ y cho cô đối phó."
"À..." Đến giờ Giang Tuyết mới hiểu được dụng ý của Diệp Phong.
Mà hai tên say kia nghe Diệp Phong nói vậy thì lập tức nổi máu dâm dê, lộ ra nụ cười dâm đãng.
"Du lịch à? Lạc đường sao?" Hai người liếc nhìn nhau: "Vậy hôm nay các người đến đúng chỗ lắm."
"Cô bé, muốn tìm chỗ ngủ đúng không? Anh dẫn bé đi."
Nói xong, hai người cười dâm nhào về hướng Giang Tuyết