Thánh Thể Bất Phàm

Chương 196:




Dù sao hai tên say cũng là võ giả Đan Lực trung kỳ, rất nhanh đã thăm dò ra chiêu thức của Giang Tuyết nên đã áp chế thế công của cô ta.
Giang Tuyết càng đánh càng cảm thấy không thích hợp, trực tiếp mở miệng hỏi Diệp Phong: "Diệp Phong, sao hai người này lợi hại như vậy, không phải anh nói một người Ám Kình một người Hóa Kình sao?"
Diệp Phong cười cười, thầm nghĩ trong lòng: "Lại bị cô phát hiện ra."
Diệp Phong còn chưa kịp nói chuyện thì hai tên say đã cười gắn và nói: "Ám kình Hóa Kình? Em gái à, em quá xem thường tụi anh rồi, ông đây là Đan Lực trung kỳ."
"Đan Lực trung kỳ?!" Giang Tuyết nghe vậy thì lập tức trợn to đôi mắt: "Diệp Phong, hắn nói thật không?”
Diệp Phong xấu hổ cười nói: "Là thật..." "Anh anh anh... Anh gài tôi."
Sau khi biết cảnh giới thật sự của đối phương, Giang Tuyết hoàn toàn không còn lòng tin, lập tức không còn dục vọng tiếp tục chiến đấu.
Ngược lại hai tên say càng đánh càng hung, cười gần nói: "Em gái, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu."
Hai người liên tục cười dâm rồi xấn tới, cùng tung chưởng tấn công Giang Tuyết.
Đồng tử của Giang Tuyết đột nhiên co lại, quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "Diệp Phong cứu tôi."
Cô ta đụng đầu vào ngực Diệp Phong rồi ôm chặt lấy hắn.
Cảm nhận được xúc cảm mềm nhữn trong ngực, thân thể mềm mại ngập co dãn, tâm trí của Diệp Phong dập dờn một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, hai người kia đã vọt tới gần Diệp Phong. "Gái mà bố coi trọng mày cũng dám đụng, muốn chết."
Một người tung chưởng đập về hướng Diệp Phong, hắn lạnh lùng nhìn một cái rồi cũng tung ra một chưởng.
Bành! Hai người đối chưởng, vừa đối mặt thì tên kia đã bay ra xa mười mấy mét như
đạn pháo, đâm thật mạnh vào cây cột rồi chết ngay tại chỗ, trông cực kỳ thê thảm.
Người còn lại lập tức mở to mắt nhìn, chưởng này của Diệp Phong không khỏi quá đáng sợ.
"Mày... Mày là ai!" Người này gầm thét, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
"Người đòi mạng mày." Diệp Phong cười lạnh rồi đấm ra một quyền, cương phong cuồng bạo lập tức đập về hướng đối phương.
Bành!
Người kia chưa kịp phản ứng đã bị quyền phong của Diệp Phong đập nổ đầu, đột tử tại chỗ.
Lúc này Giang Tuyết còn như nai con lạc đường mà trốn trong ngực Diệp Phong run lẩy bẩy.
Diệp Phong võ nhẹ bả vai cô ta và nói: "Không có việc gì, cô chuẩn bị ôm tôi bao lâu?"
Giang Tuyết ngẩn người, lúc này mới tách khỏi vòng tay Diệp Phong, xác nhận hai tên kia đã chết thì mới thở phào một hơi.
Cô ta nâng mặt lên hung hăng trừng Diệp Phong: “Anh gài tôi, tên lừa gạt." Diệp Phong cười cười: "Không lừa cô thì cô sẽ không đánh với hai người họ,
tôi nói đúng không? Nếu ban đầu tôi nói cho cô biết hai người họ là võ giả Đan Lực trung kỳ thì chắc cô còn không có can đảm ra tay nữa là."
Giang Tuyết bĩu môi, Diệp Phong nói cũng đúng, cô ta chỉ dám hà hiếp võ giả có cảnh giới thấp hơn mình rất nhiều, nếu không kém nhiều thì cô ta không có lá gan này.
"Vậy anh cũng không thể gạt tôi." Giang Tuyết nắm đôi tay trắng như phấn lại, dùng sức đập hai cái vào ngực Diệp Phong: "Xấu xa, anh gạt tôi."
"Ha ha." Diệp Phong cười cười, vừa định nói cái gì thì đột nhiên có một nhóm người vọt ra từ Quỷ Vân Tông.
"Đừng đánh nữa, có người tới."
Diệp Phong bắt lấy nắm đấm nhỏ của Giang Tuyết, sau đó túm cô ta vào lòng để bảo vệ.
Giang Tuyết giật mình, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có hơn ba mươi người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện rồi bao vây cô †a và Diệp Phong ở giữa.
"Các ngươi là ail Sao dám tự tiện xông vào Quỷ Vân Tông." Người cầm đầu tức giận hỏi.
Người đó lại cúi đầu nhìn hai thi thể trên mặt đất rồi lạnh giọng nói: "Hai người này là các người giết?"
Diệp Phong lạnh nhạt nói với Giang Tuyết: "Chờ tôi mười giây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.