Thánh Thể Bất Phàm

Chương 200: Có ngủ hay không?




“Không khách khí.” Diệp Phong cười nói.
Qủy Minh Ẩn gắng gượng bò dậy, sắc mặt vặn vẹo, trừng mắt nhìn Diệp. Phong.
“Nhãi ranh, chết đi!”
Dứt lời, trên người Qủy Minh Ẩn bộc phát ra một hơi thở âm lãnh đáng sợ.
“Hôm nay tao muốn nghiền mày thành tro Qủy Minh Ẩn ngưng tụ nội lực muốn ra tay với Diệp Phong. Nhưng một giây trước khi ra tay, đột nhiên thân thể ông ta cứng lại, hai mắt
trợn to, đồng tử tán loạn, thất khiếu chảy máu, hoảng sợ nhìn Diệp Phong xuất hiện trước mặt mình.
“Mày... Mày...”
Qủy Minh Ẩn tràn đầy hận thù, chưa nói nên lời đã đi đời nhà ma. “Lắm mồm thật.”
Diệp Phong khinh thường nói.
Sau đó hắn nhìn về phía Giang Tuyết, cười nói: “Đi thôi, không có việc gì, trở về ngủ.”
Giang Tuyết ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Diệp Phong, cảm giác chính mình như đang nằm mơ.
Quỷ Vân Tông cũng coi như là môn phái đứng đầu Đông Hải, tông chủ Qủy Minh Ẩn còn là một Địa Cấp Tông Sư.
Nhưng kết quả thì sao, một chưởng của Diệp Phong đã đánh chết ông ta, đơn giản thô bạo!
Giang Tuyết sùng bái nhìn về phía Diệp Phong.
Cô ta đứng ngẩn người tại chỗ một lúc nên Diệp Phong đi đến bên cạnh mình vẫn chưa lấy lại phản ứng.
Diệp Phong nhíu mày: “Có đi hay không?” “A2” Giang Tuyết cuống quýt lấy lại tinh thần, nói: “ĐiI”
Cô ta bám lấy cánh tay Diệp Phong, nói: “Diệp Phong, sao anh có thể lợi hại như vậy!”
“Tạm được thôi, chuyện này cũng không quá lớn.” Diệp Phong cười nói. “Bây giờ tôi có tư cách cưới chị cô chưa?”
“Tất nhiên có rồi.” Giang Tuyết ngọt ngào nói: “Chờ ngày mai trở về tôi nói cho chị tôi.”
“Được!”
Sau khi rời khỏi Qủy Vân Tông, hai người trở về trên xe. Diệp Phong mở cửa xem, lấy ra chăn đệm trải ra ghế sau. “Được rồi, muộn rồi ngủ sớm đi.”
Giang Tuyết nhỏ giọng nói: “Thật sự ngủ trên xe?”
“Vô nghĩa.”
“Hai ta?”
Giang Tuyết chỉ Diệp Phong, lại chỉ mình.
Diệp Phong nói: “Không phải hai ta còn người khác hả? Nếu không cô ngủ phía dưới, tôi ngủ trên xe?”
Nghe vậy Giang Tuyết nói: “Tại sao không phải anh ngủ dưới xe, tôi ngủ trên xe? Tôi là con gái.”
Diệp Phong cười nói: “Đây là xe của tôi.”
“Anh... Anh anh anh.”
“Sao anh lại không hiểu thương hoa tiếc ngọc vậy chứ!” Giang Tuyết dậm chân, đỏ mặt nói.
Diệp Phong cười nói: “Cô lại không phải vị hôn thê của tôi, tại sao tôi phải thương hoa tiếc ngọc?”
Giang Tuyết phồng má nói: “Tôi và chị tôi giống nhau, anh không thể coi tôi thành vị hôn thê của anh sao?”
“Không thể”
Nói xong Diệp Phong chui vào xe, nằm xuống.
“Anh...”
“Anh cái gì mà anh? Có ngủ hay không?”
“Ngủ!”
Giang Tuyết thở phì phì chui vào trong xe, nằm xuống cạnh Diệp Phong. Đóng cốp xe cửa xe lại, không gian trong xe trở nên nhỏ hẹp hơn.
Giang Tuyết còn tạm được, nhưng đối với người đàn ông cao 1m85 như Diệp Phong thì hơi miễn cưỡng.
Hắn đành phải hơi cuộn chân mới có thể nằm vừa.
Không gian trong xe có hạn, hai người cách rất gần, vừa lơ đãng xe chạm phải thân thể của đối phương.
Diệp Phong cũng không nhiều lời, nhắm mắt bắt đầu ngủ. Giang Tuyết lại trằn trọc không ngủ được.
“Này.”
Cô ta cẩn thận chọc chọc lên lưng Diệp Phong. “Có chuyện gì?”
Giang Tuyết nói: “Chỉ có một chăn thôi sao?”
Diệp Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
Giang Tuyết bĩu môi, nhiệt độ trong núi ban đêm rất thấp, không có chăn không chịu được.
Cô ta nhỏ giọng nói thầm: “Vậy chẳng phải hai ta phải đắp chung chăn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.