Diệp Phong nhướng mày, cười nói: "Kỳ quái? Làm sao vậy?”
"Hahaha."
Tô Khuynh Thành bĩu môi.
Sau đó Diệp Phong lại hỏi: “Đúng rồi, em từng học đại học phải không?” "Tất nhiên rồi."
"Thật sao?" Diệp Phong cười nói: "Vậy tôi coi như là... người của người từng học đại học!"
Tô Khuynh Thành nghe vậy lập tức đỏ mặt: "Anh Phong, anh lưu manh!" "Ha ha ha." Diệp Phong cười trêu chọc.
Sau đó hắn lại hỏi: “Giang Ly vừa rồi nói cô ấy đang đợi chúng ta ở sân vận động thứ tư phải không?”
Tô Khuynh Thành gật đầu: “Đúng vậy, đó là lời cô ấy nói trong điện thoại, hình như là ở ngay đây."
Tô Khuynh Thành chỉ về phía trước bên phải.
Diệp Phong nhìn về hướng ngón tay, nhìn thấy hàng trăm học sinh tụ tập trên bãi cỏ của sân chơi, bọn họ xếp thành vòng tròn, thỉnh thoảng kêu lên "Ồ" một tiếng, không biết đang làm hoạt động gì.
Diệp Phong nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Giang Ly.
“Cô ấy đâu?” Anh cau mày.
"Qua đó xem thử đi, náo nhiệt như vậy."
Tô Khuynh Thành hưng phấn nói, cô thích tham gia cuộc vui.
Ở giữa đám đông sân chơi, một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đang ôm một bó hoa quỳ một gối trước một người đẹp.
Trước mặt mọi người, người đàn đưa bó hoa cho người đẹp và trìu mến nói: "Cô Khương, tôi đã thích cô từ lâu rồi, hứa làm bạn gái của tôi đi!"
Người đàn ông này tên là Mã Cường, giáo viên thể dục tại Trường Kinh tế thuộc Đại học Sư phạm Đông Hải.
Và mỹ nhân trước mặt không ai khác chính là vị hôn thê của Diệp Phong, Giang Ly!
Lúc này, vô số người xem cũng đang hoan hô, nóng lòng nghe được câu trả lời của Giang Ly.
Nhưng Giang Ly xoa xoa mi tâm, có chút khó chịu nói với Mã Cường:
Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
"Thầy Mã, tôi đã nói với thầy rất nhiều lần, tôi đã có hôn phu rồi, tôi không thích thầy, cũng không có hứng thú với thầy, thầy đừng theo đuổi tôi nữa."
Giang Ly căn bản không thích Mã Cường, cô ấy thực sự không biết ai đã cho Mã Cường dũng khí để tỏ tình với mình trước mặt nhiều học sinh như vậy.
Giang Ly kiên quyết từ chối và không hề tỏ ra thương xót Mã Cường. Nghe được Giang Ly cự tuyệt, trên sân học sinh đều la ó, đều nhỏ giọng nói:
"Tôi đã đoán được cô Giang sẽ không đồng ý, thây Mã cũng không dùng nước tiểu soi lại chính mình đi, sao mà xứng với cô Giang được chứ?"
"Đúng vậy!"
Mã Cường nghe vậy khóe miệng hơi co giật, sắc mặt trở nên xấu hổ, sự cự tuyệt của Giang Ly cùng những lời nhận xét của các bạn cùng lớp khiến hắn ta cảm thấy mình không thể nhịn được nữa.
Hắn ta lại nói: "Cô Giang, tôi biết đây đều là cái cớ. Côcăn bản không có hôn phu. Thật ra cô cũng thích tôi phải không? Hôm nay cô đến sân vận động số bốn không phải chỉ để gặp tôi thôi đúng không?”
Giang Ly nghe xong cảm thấy buồn nôn, Mã Cường đã theo dõi cô ấy đến tận đây, bây giờ lại trở nên vô liêm sỉ.
Nếu có thể, cô ấy rất muốn gọi điện cho chị gái mình là Giang Tuyết đến để giúp Mã Cường có trí nhớ tốt.
"Thầy Mã, tôi đến sân vận động số bốn vì nó gần cổng trường, tôi đến đây để đợi chồng sắp cưới của tôi!"
Nói xong, Giang Ly xoay người rời đi.
Các học sinh cũng thảo luận rất nhiều về vấn đề này: "Cô Giang thật sự có hôn phu sao? Hôn phu của cô ấy trông như thế nào?"
"Tôi không biết, tôi nghĩ khả năng cao là không có cơ hội, cô Giang nói như vậy chỉ là muốn thoát khỏi thầy Mã."
Giang Ly muốn rời đi, nhưng Mã Cường không chịu đồng ý, hắn ta đứng dậy dừng lại trước mặt Giang Ly: "Cô Giang, tôi thật sự rất yêu cô."
Giang Ly lắc đầu, đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy trong đám người xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Người tới không ai khác chính là Diệp Phong!
Giang Ly thấy vậy vẻ mặt vui mừng, cô ấy đẩy Mã Cường ra, lao về phía Diệp Phong.
Cô ấy duỗi ra cánh tay ngọc, nắm lấy tay Diệp Phong, nói: "Diệp Phong, anh tới rồi."
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Mã Cường tái nhợt.
Diệp Phong nhìn thấy Giang Ly thần sắc có chút xấu hổ, lập tức hỏi: "Em đang gặp rắc rối sao?”
"Không, không có gì, chúng ta đi thôi." Giang Ly lắc đâu, không muốn gây chuyện.
Không ngờ Mã Cường lại đi tới hỏi: "Cô Giang, hắn là ai?"