Thánh Thể Bất Phàm

Chương 207: Đúng vậy




Giang Ly nhìn Mã Cường một cái rồi cau mày nói: "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, Diệp Phong."
Nghe thấy lời này, mặt Mã Cường lập tức sâm xuống, khó chịu nhìn Diệp Phong từ trên xuống dưới, trong mắt toàn là đố kị.
Mà những học sinh chung quanh, nhất là nữ sinh đều nhao nhao kinh ngạc hét lên.
"Anh ấy là vị hôn phu của cô Giang sao? Trông rất đẹp trai!"
"Đúng vậy, tớ còn tưởng rằng cô Giang chỉ thuận miệng nói, thì ra thật sự có một vị hôn phu!”
"Đẹp trai, thật sự quá đẹp trai, cũng rất xứng với cô Giang!"
Những lời nói tương tự không ngừng quanh quẩn bên tai Mã Cường, Mã Cường nghe mà toàn thân đau nhói.
Hắn ta cần răng làm ra vẻ thản nhiên mà vươn tay và nói với Diệp Phong: "Chào anh, thì ra anh là vị hôn phu của cô Giang, tôi tên là Mã Cường, hân hạnh hân hạnh."
"Chào anh." Diệp Phong lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái rồi duỗi tay phải ra bắt tay với Mã Cường.
Mã Cường lập tức dò xét nhìn đảo khắp người Diệp Phong, mỉa mai cười nói: "Thì ra anh Diệp là tiểu thịt tươi (1), khó trách cô Giang thích anh như thế."
(1) Là cụm từ để gọi những người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, trắng trẻo, mang vẻ đẹp phi giới tính
"Tiểu thịt tươi?" Diệp Phong nhíu nhíu mày: "Từ này dùng để hình dung tôi sao?"
Tiểu thịt tươi được nói ra từ miệng một người đàn ông sẽ mang ý trào phúng rất mạnh, đa số dùng để hình dung những người đàn ông vẻ ngoài không tệ nhưng tính cách mềm yếu ẻo lả.
Diệp Phong là dạng đàn ông cởi đồ có thịt, mặc đồ hơi gầy, vẻ ngoài của hắn rất bảnh trai, toàn thân tràn ngập hơi thở chuẩn men, nhưng dù thế nào cũng không dính dáng gì đến từ tiểu thịt tươi này.
Mà Mã Cường lại nói như vậy, mục đích vì cố ý hạ thấp Diệp Phong để hắn cảm thấy nhục nhã.
Chỉ nghe Mã Cường cười nói: "Đương nhiên, anh Diệp còn trẻ mà vẻ ngoài lại đẹp mắt như vậy, không phải là tiểu thịt tươi sao!"
"Cảm ơn đã khen." Đương nhiên Diệp Phong cũng biết từ tiểu thịt tươi này dùng với hắn không phải lời hay gì, nhưng hẳn không muốn nói nhảm nhiều với người đàn ông trước mắt nên chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
Nhưng ai biết Mã Cường lại tóm lấy cơ hội này mà cười to nói: "Ha ha ha, có vẻ anh Diệp còn rất kiêu ngạo vì chuyện này! Nhưng tôi muốn tốt bụng hỏi một câu: Thân thể yếu ớt của anh Diệp có thể bảo vệ được cô Giang không?”
"Đừng để hôm nào gặp lưu manh thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô Giang bị lưu manh xâm phạm lại không thể ngăn cản, vậy thì quá bi ai, ha ha."
" Nghe thấy câu này, ánh mắt Diệp Phong lạnh dần rồi lạnh nhạt mở miệng nói: "Tôi không bảo vệ được Giang Ly thì chẳng lẽ anh làm được?"
Mã Cường gật đầu, cười to và nói: "Đương nhiên! Cô Giang mà ở bên tôi thì chắc chắn sẽ không chịu chút tủi nhục nào!"
Giang Ly đứng bên cạnh lộ ra vẻ không vui mà nói: "Thầy Mã, chú ý lời nói của thây!"
Mã Cường lơ đểnh nói: "Cô Giang, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, một thằng ẻo lả sao có tư cách có được cô?"
"Tôi cảm thấy cô Giang nên tìm một người đàn ông ưu tú hơn để kết hôn sinh con, để tránh tương lai bị người ta khi dễ." Mã Cường chanh chua mà nói.
Nghe Mã Cường trào phúng Diệp Phong, Giang Ly trợn to mắt rồi giận dữ mắng Mã Cường: "Vị hôn phu của tôi mạnh hơn anh nghìn lần vạn lần, tôi muốn gả cho ai thì gả cho người đó, không cần anh nhọc lòng."
Mã Cường cười khẩy mà nói: "Ö? Ha ha ha, mạnh hơn tôi nghìn lần vạn lần? Chứng minh cho tôi xem thử đi."
Diệp Phong lạnh lùng nhìn hắn ta một cái rồi lạnh giọng nói: “Anh muốn tôi chứng minh thế nào? Đập vỡ đầu anh à?"
Lúc này Tô Khuynh Thành đi ra từ trong đám người, khinh thường nhìn chằm chằm Mã Cường và nói: "Đúng rồi! Không phải anh cảm thấy mình mạnh hơn anh Phong nhà tôi sao? Có giỏi thì đánh một trận với anh Phong đi!"
"Cô là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.