Thánh Thể Bất Phàm

Chương 208: Vậy tôi ra tay trước!




Mã Cường nhìn thấy Tô Khuynh Thành thì hai mắt lập tức bắn ra ánh sáng, người phụ nữ này quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở, không thua kém Giang Ly chút nào, làm hắn ta hoàn toàn không dời mắt đi được.
Tô Khuynh Thành hừ lạnh: "Tôi và Giang Ly đều là vị hôn thê của anh Phong, anh có ý kiến gì?"
Nghe thấy lời này thì mặt Mã Cường lại sầm xuống, khóe miệng hắn ta hơi mím lại, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Giang Ly xinh đẹp là vị hôn thê của Diệp Phong thì thôi đi, mỹ nữ này cũng là vị hôn thê của hắn, còn có thiên lý không?
Trong nhất thời, Mã Cường đã cực kỳ hận Diệp Phong.
Hắn ta liếm liếm môi, đôi mắt càn rỡ đảo qua thân thể Tô Khuynh Thành rồi nuốt mấy ngụm nước bọt, dâm đãng nói: "Tôi cảm thấy ý kiến của cô không tệ, bình thường Mã Cường này thích nhất là dùng võ kết bạn, như vầy đi anh Diệp, hai chúng ta tỷ thí trên bãi tập một trận được chứ?"
Nói xong, hắn ta hoạt động cổ tay cổ chân một chút, phát ra tiếng răng rắc giòn vang.
Diệp Phong híp mắt: 'Được, anh muốn so thế nào?"
"Anh Diệp yên tâm, chúng ta tự do luận võ, chỉ đấu vừa phải thôi, một bên nhận thua thì lập tức kết thúc, anh cảm thấy thế nào?"
Diệp Phong gật đầu: "Được, người thua sẽ bị trừng phạt thế nào?"
"Quỳ xuống dập đầu mười cái cho đối phương, rồi gọi đối phương một tiếng cha!" Mã Cường cười lạnh và nói: "Thế nào? Anh Diệp dám so không?"
Mã Cường rất tự tin, các học sinh xung quanh đều phát ra tiếng thổn thức.
Bọn họ đều biết Mã Cường đã luyện võ từ nhỏ, từng tham gia cuộc thi đấu cách đấu của đại học sư phạm Đông Hải, còn lấy được giải quán quân.
Mã Cường nói chỉ đấu vừa phải thôi căn bản là không coi Diệp Phong ra gì. Hắn ta chỉ muốn dạy dỗ Diệp Phong một trận, để Diệp Phong mất mặt xấu hổ trước mặt thầy cô học sinh, đồng thời làm Giang Ly nhìn thấy sự dũng mãnh của hắn ta.
Giang Ly trừng Mã Cường một cái rồi nói: "Thầy Mã, thầy là giáo viên mà nói ra yêu cầu này có thấy quá đáng không?”
"Quá đáng sao? Đây là anh Diệp chủ động yêu cầu mà." Mã Cường lớn tiếng cười nói.
"Thầy..."
Giang Ly vừa định tiếp tục mở miệng thì lại bị Diệp Phong ngăn lại: "Tôi cảm thấy rất tốt."
"Tốt! Anh Diệp thật là người sảng khoái!"
Mã Cường liên tục cười lạnh, không nghĩ tới Diệp Phong này dễ cắn câu như vậy.
"Các học sinh đều tránh xa ra, đừng để bị ngộ thương, hôm nay thầy dạy cho các trò một khoá học võ thuật!" Mã Cường vẫy vẫy tay với các học sinh xung
quanh, ra hiệu bọn họ lui ra phía sau.
Những học sinh này vừa nói chuyện vừa lui về vị trí an toàn, thao trường lập tức trở nên trống trải.
Diệp Phong cười nhạt một tiếng rồi nhẹ nhàng đi đến đối diện Mã Cường.
Bàn về đánh nhau, trừ ba vị sư nương ra thì Diệp Phong không cho rằng trên thế giới này còn ai là đối thủ của hắn. "Thật sự muốn đánh? Vị hôn phu của cô Giang có thể đánh thắng được thầy Mã sao?”
"Nhất định không thắng nổi, thầy Mã to con như thế mà còn luyện võ từ nhỏ, hơn nữa là quán quân giải thi đấu Tán Đả, ai mà đánh thắng được thầy ấy?"
"Cũng đúng..."
Bầu không khí trên bãi tập lập tức bị nhen lửa.
Trong mắt Mã Cường lộ ra tia hung ác, nhìn chằm chằm Diệp Phong mà cười nói: "Anh Diệp, tôi xuống tay không nhẹ không nặng, đợi lát nữa anh đừng trách tôi xuống tay ác độc!"
Diệp Phong cười nói: "Yên tâm, tôi cũng rất lỳ đòn!"
"Tốt! Vậy tôi ra tay trước!"
Mã Cường vừa dứt lời thì đã nhanh chóng vọt tới gần Diệp Phong, cùng tung quyền cước ra đánh về phía Diệp Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.