Thánh Thể Bất Phàm

Chương 232: Tôi đỡ cô đi




Lương Yên đứng dậy cười nói: “Chúng ta trở lại đi, đừng để các bạn học chờ.” “Chờ đã.”
Diệp Phong nói: “Cúc áo của cô mở kìa.”
“A???”
Lương Yên cúi đầu nhìn, phát hiện cúc áo sơ mi của mình buông lỏng, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện.
Mặt cô ta đỏ bừng, vội vàng cài lại, che đậy cảnh xuân. “Xin lỗi..” Lương Yên xấu hổ nói.
Diệp Phong lắc đầu cười nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.” “Được.” Lương Yên cắn môi, đi theo Diệp Phong đi ra ngoài.
Bước chân loạng choạng, không đi nổi, vừa mới đi được hai bước thì nghiêng ngả lảo đảo, bám vào vách tường mới đứng vững được.
“Tôi đỡ cô đi.”
Diệp Phong lên tiếng, hắn chỉ dùng ngân châm để điều trị khí huyết của Lương Yên, lại không ép cồn ra khỏi cơ thể cô ta cho nên Lương Yên vẫn hơi choáng đầu.
“Cảm ơn anh.” Lương Yên nói cảm ơn, để cho Diệp Phong đỡ mình, hai người cách rất gần, bộ ngực căng tròn của cô ta thi thoảng sẽ va vào mu bàn tay của Diệp Phong làm
cho Diệp Phong có chút xấu hổ.
Hành động thân mật này làm Lương Yên đỏ mặt, cô ta chưa bao giờ thân mật với khác phái như vậy.
Trở lại phòng, Tiêu Y Nhân thấy Diệp Phong đỡ Lương Yên, vội vàng hỏi: “Lương Yên, cô sao vậy, sao sắc mặt xấu như vậy?”
Lương Yên cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Tôi không sao, có thể do quá mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi là được.”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Được rồi.” Tiêu Y Nhân gật đầu: “Không cần quá mệt mỏi.” “Ừm, tôi sẽ chú ý.” Lương Yên cười nói. Chu Vũ nhìn thấy Diệp Phong đỡ Lương Yên, sắc mặt tái mét lại.
Vốn dĩ đêm nay Lương Yên là vật trong tay hắn ta, nhưng kết quả lại bị Diệp Phong đỡ, lại còn dán sát như vậy làm hắn ta cực kỳ tức giận.
Chu Vũ vội vàng đi đến, nói với Lương Yên: “Lớp trưởng, có phải cậu uống quá nhiều rồi hay không, để tôi chở cậu về nhà?”
Hắn ta vươn tay muốn đỡ Lương Yên nhưng lại bị Lương Yên tránh đi.
Sắc mặt Chu Vũ tối sầm lại, tay treo giữa không trung, xấu hổ thu tay lại, trong lòng thầm mắng đồ đê tiện này cũng dám né tránh?
Lương Yên nói: “Không sao, tôi không có việc gì.” “Không sao thì tốt rồi.” Chu Vũ ra vẻ thản nhiên: “Lớp trưởng, tôi nghe nói dạo này công ty của cậu tổn thất không ít tiền... Có gì khó khăn cứ nói thẳng, chúng ta đều là bạn học, có thể giúp tôi sẽ giúp.”
Chu Vũ ra vẻ tốt bụng, ngoài miệng nói muốn giúp Lương Yên nhưng suy nghĩ thực sư là ngủ Lương Yên.
Còn chuyện sau khi ngủ xong thì không liên quan gì đến hắn ta. Trả tiền giúp cô ta, đừng mơ.
Nhưng Lương Yên nghe xong lại cảm thấy động tâm, trong nhà Chu Vũ có tiền, lúc cấp 3 từng theo đuổi mình, có khi thật sự có thể giải quyết giúp cô ta.
Tiêu Y Nhân nói: “Lương Yên? Công ty của cô tổn thất tiền sao? Không phải bảo công ty rất thuận lợi hay sao?”
“Không, không lỗ
Lương Yên vội vàng lắc đầu, cô ta không muốn để Tiêu Y Nhân biết chuyện này.
Một là không muốn làm phiền Tiêu Y Nhân ra mặt hỗ trợ, hai là do lòng tự trọng, cô ta muốn dựa vào sức của mình phát triển công ty.
Lương Yên lập tức nói với Chu Vũ: “Chu Vũ, hôm nay cậu có rảnh không... Nếu rảnh, cậu chở tôi về nhà được không, hôm nay tôi hơi không thoải mái.”
Cô ta nói như vậy bởi vì muốn sáng tạo một hoàn cảnh hai người ở riêng để tiện cho việc vay tiền...
“Rảnh, rảnh.” Chu Vũ mừng như điên, hắn ta chỉ chờ những lời này.
Hắn ta biết rõ nhu cầu của Lương Yên, chỉ cần vừa đe dọa vừa dụ dỗ, không sợ Lương Yên không thỏa hiệp.
Chu Vũ gấp không chờ nổi muốn lên giường ngủ với Lương Yên. Hắn ta quay đầu nói với các bạn học khác:
“Mọi người uống tiếp đi, lớp trưởng uống nhiều quá, tôi đưa cậu ấy về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.