Thánh Thể Bất Phàm

Chương 252: Tôi nói thật mà




Chu Vũ không cam tâm, hắn ta không chỉ hận Diệp Phong, còn rất hận Lương Yên!
Hắn ta tự nhủ, nếu cô ta đã vô tình trước thì đừng trách hắn ta không nghĩ đến tình nghĩa.
Chu Vũ nheo mắt lại, chuẩn bị phối hợp với kế hoạch của Lý Chiến, diễn tưồng cho đến cùng, để khiến con khốn Lương Yên này phải chịu đau khổi
Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị, nhưng bề ngoài Chu Vũ vẫn cười nói: "Thì ra là thế, Diệp thiếu thật có phúc!"
"Diệp thiếu, anh không biết lớp trưởng của chúng tôi là một cô gái xuất sắc như thế nào đâu. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà khi làm việc cũng quyết đoán, còn thông minh và có năng lực!”
"Nói thật thì, tôi rất ghen tị với Diệp thiếu đây!" "Hahaha."
Diệp Phong cười cười: "Đúng vậy, Lương Yên đúng là rất ưu tú, còn có năng
lực:
Vừa nói, Diệp Phong vừa đưa tay ôm lấy eo Lương Yên trước mặt Chu Vũ, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Lương Yên xấu hổ đỏ bừng.
"Một cô gái tốt như vậy, anh nhất định phải trân trọng!"
Sau khi nói xong, Chu Vũ lại nhìn Lương Yên nói: "Lớp trưởng, chúc mừng cậu, đã tìm được một bến đỗ tuyệt vời như vậy!"
"Cảm ơn." Lương Yên mỉm cười.
Chu Vũ ngập ngừng hỏi: "Đúng rồi, Diệp thiếu có phúc như vậy, còn có võ nghệ cường đại, tôi còn chưa biết Diệp thiếu làm nghề gì, có thể tiết lộ một chút không?"
"Tôi?" Diệp Phong hứng thú cười nói: "Thật sự không tiện nói." Chu Vũ cười nói: "Nhìn kìa, Diệp thiếu, anh không nể mặt bạn học cũ à!"
Diệp Phong lắc đầu: "Cũng không phải, tôi chỉ sợ Chu thiếu sẽ không tin."
Chu Vũ mạnh dạn nói: "Diệp thiếu anh cứ nói, anh nói gì tôi cũng tin!" "Được rồi."
Diệp Phong cười nhạt: "Chiến thân Bắc Vực."
Nghe vậy, ngụm nước Chu Vũ mới uống cũng phun ra!
Hắn ta trừng mắt, cười lớn: "Diệp thiếu, anh thật biết nói đùa!"
Diệp Phong nhẹ nhàng cười: "Anh thấy chưa, tôi đã nói Chu thiếu sẽ không tin mà, tốt nhất là không nói."
Chu Vũ không nhịn được cười: "Không phải tôi muốn nói đâu, Diệp thiếu, anh khoe khoang gì tôi cũng tin, nhưng anh lại nói anh là chiến thần Bắc Vực, đến anh em tôi cũng không tin được."
Diệp Phong cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, làm sao có thể trở thành chiến thần Bắc Vực?
Nhưng Chu Vũ cũng không suy nghĩ nhiều mà coi lời Diệp Phong nói là trò đùa.
"Haiz, anh không tin tôi cũng hết cách."
Diệp Phong bất lực dang hai tay ra, hắn đã sớm biết Chu Vũ sẽ không tin nên hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
Không chỉ Chu Vũ không tin, ngay cả Lương Yên cũng không tin.
Cô ta nhìn Diệp Phong, cười tủm tỉm nói: "Diệp Phong, anh nói thật đi, em cũng rất tò mò."
"Tôi nói thật mà." Diệp Phong cười nói với Lương Yên.
Lương Yên nhìn thấy vẻ mặt cà lơ phất phơ của Diệp Phong, không nhịn được trợn mắt: "Được rồi, anh đừng trêu chọc chúng tôi nữa."
Chu Vũ mỉm cười nói: "Hahaha, đừng nói về chuyện này nữa."
"Như vậy đi, để chúc mừng Diệp thiếu và lớp trưởng ưu tú của chúng ta ở bên nhau, Chu Vũ tôi mời hai người một ly!"
Nói xong, Chu Vũ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rót đầy rượu cho Diệp Phong. "Tôi..." Lương Yên do dự, cô ta muốn nói cô ta không thể uống rượu.
Chu Vũ rất ân cần nói: "Lớp trưởng, tôi hiểu ý cậu, cậu không uống rượu, nào, lấy nước thay rượu!"
Nói xong hẳn ta rót nước lọc vào ly của Lương Yên.
"Cảm ơn." Lương Yên mỉm cười trước sự chu đáo của Chu Vũ. Rót nước xong, Chu Vũ trở về chỗ ngồi, cầm ly rượu lên.
"Mời hai người một ly!"
Diệp Phong nheo mắt lại, biểu hiện hôm nay của Chu Vũ thực sự ngoài dự đoán.
Hắn cũng cầm ly rượu đưa lên miệng. Khi ly rượu được đưa lên miệng, Diệp Phong chợt nhíu mày.
Rươu này, có đôc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.