Nói xong Diệp Phong bước về phía Lý Chiến.
“Không, đừng giết tao! Mày muốn gì cũng được! Tao có tiền, tao có thể cho mày tất cả tiền của tao! Xin đừng giết tao!”
Lý Chiến cực kỳ sợ hãi, đũng quần ướt đẫm, bị dọa đái ra quần.
Diệp Phong khinh thường nói: “Mày thấy tao thiếu tiền sao? Tao muốn tiền của mày làm gì?”
Nghe vậy tim Lý Chiến như ngừng đập. Gã nhìn về phía thuộc hạ, giận dữ hét lên: “Nhanh, bảo vệ tao!”
Nói xong, gã và Chu Đình cuống quýt chạy trốn, mười mấy thuộc hạ nghe lệnh xông lên.
Nhưng động tác của Diệp Phong nhanh hơn tưởng tượng của Lý Chiến, gã còn chưa kịp đi ra khỏi phòng, mười mấy tên thuộc hạ đã nằm bò trên mặt đất.
Diệp Phong túm cổ áo Lý Chiến, kéo lại.
“Đừng giết tôi, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi một con đường sống.” Lý Chiến quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Phong.
“Tao nói, không được.” Diệp Phong lắc đầu.
“Lý thiếu!”
Chu Đình nhíu mày, cũng chạy trở về, nhìn về phía Diệp Phong, gắn giọng nói: “Anh ấy chính là Tam thiếu gia nhà họ Lý!”
Bốp!
Chu Đình còn chưa nói xong đã bị Diệp Phong tát bốp vào mặt.
“A!”
Chu Đình kêu thảm thiết, cả người bị tát ngã rạp xuống đất, vô cùng chật vật.
Diệp Phong nói: “Tôi muốn xử lý một người còn cần để ý bối cảnh của hắn ta sao?”
“Anh... Chu Đình che lại khuôn mặt nóng rát, không dám lại lên tiếng.
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Lương Yên coi cô như bạn nên mới tin tưởng cô, nhưng cô lại ăn cây táo rào cây sung, muốn hãm hại cô ấy."
“Hơn nữa lần này cũng là chủ ý của cô đúng không?”
Diệp Phong híp mắt, giọng điệu cực kỳ lạnh kẽo, hắn đi đến chỗ Lương Yên, giải huyệt ngủ cho cô ta.
Sau khi huyệt ngủ bị cởi bỏ, Lương Yên tỉnh lại, cô ta tỉnh táo lại, vội vàng túứm lấy cánh tay của Diệp Phong, nói:
“Diệp Phong, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Vẫn là đám người đêm qua, bọn họ bỏ độc trong rượu, muốn thiết kế hại chúng ta.” Diệp Phong vỗ vai Lương Yên, nhẹ giọng an ủi.
Lương Yên gật đầu, nhìn xung quanh, nhìn thấy Chu Đình và Lý Chiến, nói: “Lại là các người!”
Sau đó cô ta nhìn về phía Chu Vu: “Uổng công tôi tin tưởng cậu, cậu lại kết phường với bọn họ để hại tôi.”
“Là bọn họ ép tôi, nếu không làm theo lời bọn họ, bọn họ sẽ giết tôi.” Chu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa vô cùng khiếp sợ.”
Rõ ràng hắn ta tận mắt nhìn thấy Diệp Phong và Lương Yên uống xong rượu độc, tại sao hai người bọn họ đều không bị gì?
Diệp Phong lười để ý đến Chu Vũ, từ chuyện vừa rồi, Chu Vũ đúng là bị ép.
Nhưng tên này cũng không tốt lành gì, trong lời nói của hắn ta tràn đầy ghen ghét và tức giận, so với Lý Chiến, hắn ta còn thiếu chút mồi lửa.
Diệp Phong lại nhìn về phía Lý Chiến, lạnh lùng nói: “Nói đi, muốn chết như thế nào? Tự vẫn hay tao tiễn mày lên đường?”
Lý Chiến khóc lóc nói: “Đừng giết tôi, ông nội, tôi sai rồi, tôi thật sự không muốn chết."
Chu Đình cũng sợ, cô ta vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Lương Yên, ôm lấy đùi Lương Yên, nói: