“Mấy tên chó chết, mau thả tao ra, sau khi trở về tao sẽ không tha cho bọn mày.”
Lý Chiến vừa giấy giụa vừa rít gào.
Lý Cương miễn cưỡng nói: “Lý thiếu, đừng trách tôi, bọn tôi cũng chỉ muốn sống mà thôi.”
“Lý Cương, mày cũng dám làm vậy với tao! ĐM tổ tông nhà mày!” Lý Chiến chửi ầm lên.
Đáng tiếc Lý Cương đã không để ý đến gã, cùng với mấy tên thuộc hạ đè Lý Chiến dang rộng chân ra.
Diệp Phong vừa lòng cười, ý bảo Chu Đình tiếp tục.
Chu Đình cắn môi không dám do dự, cô ta đi giày cao gót bước đến chỗ Lý Chiến.
Cộp cộp cộp. Tiếng giày cao gót vang lên làm Lý Chiến càng thêm sợ hãi. “Đừng, đừng mà."
“Chu Đình, cô không thể làm vậy với tôi, không phải cô muốn gả vào nhà họ Lý hay sao, bây giờ tôi gọi điện cho cha tôi, bảo ông ấy đồng ý cho cô vào nhà.”
Lý Chiến run rẩy nói.
Chu Đình đi đến trước mặt Lý Chiến, dừng chân, nhưng vẫn chưa trả lời.
“Xin lỗi, Lý thiếu”
Cô ta hít sâu, nhấc chân, dùng mũi chân đá mạnh vào giữa hai chân Lý Chiến.
Trong cơn đau thống khổ này, mặt của Lý Chiến đã vặn vẹo đến mức biến hình, thân thể đau đến mức cực hạn không phát ra được âm thanh.
Một chân này hoàn toàn đánh mất tư cách làm đàn ông của gã. “Chu Đình, con tiện nhân, chờ tao trở về, tao sẽ không tha cho mày.”
Lý Chiến nghiến răng nghiến lợi, gã không thể ngờ hạnh phục của đời mình sẽ bị Chu Đình hủy hoại.
Đêm qua cô ta còn chỉ là một con chó cái nằm dưới thân gã.
Nghe thấy Lý Chiến uy hiếp mình, Chu Đình càng thêm sợ hãi, loại sợ hãi này làm cô ta càng thêm điên cuồng.
Chỉ thấy sắc mặt Chu Đình trắng bệch, lại nhấc chân đá tiếp vào đũng quần của Lý Chiến.
“AI” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Chiến hoàn toàn biến thành một phế nhân.
Một lúc sau, Chu Đình lấy lại lý trí, nói với Diệp Phong: “Diệp thiếu, có thể tha cho tôi không?”
“Cô có thể cút.”
Diệp Phong lạnh nhạt nói. “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!”
Chu Đình mừng như điên chạy khỏi phòng.
Lý Chiến thống khổ gầm lên: “Diệp Phong, mày sẽ không được chết tử tế, tao sẽ không bỏ qua cho mày.”
Diệp Phong híp mắt, nói: “Còn dám uy hiếp tao?”
Hắn bước lên dẫm tiếp vào nơi đó của Lý Chiến, nghiền nát thứ kia thành bã. “Giết tao, giết tao!”
Lý Chiến đau đớn muốn chết, điên cuồng rít gào.
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ giết mày thì quá sướng cho mày.”
Lúc này, Lý Cương run rẩy nói: “Diệp thiếu, chúng tôi... Chúng tôi có thể đi chưa?”
Diệp Phong nói: “Mấy người còn chưa thể đi.” “Diệp thiếu...” Lý Cương cực kỳ sợ hãi. “Đừng lo, tôi sẽ không giết mấy người, nhưng...”
Diệp Phong cầm bình rượu trên bàn cơm, hỏi Chu Vũ: “Độc bỏ trong bình rượu này đúng không?”
Chu Vũ không dám nói dối, liên tục gật đầu.
Diệp Phong nhếch miệng, cầm một ngân châm đặc chế đâm vào trong bình rượu.