Rượu này có hai loại độc tố, một loại là thôi miên, loại khác là thôi tình. Diệp Phong dùng ngân châm hóa giải công hiệu thôi miên.
Sau đó hắn nhìn về phía Lý Cương và đám thuộc hạ nhà họ Lý, nói: “Lại đây, mỗi người một ly, uống xong tôi sẽ tha cho mấy người.”
“Diệp thiếu, rượu này có độc.” Lý Cương nuốt nước bọt, sợ hãi nói.
“Yên tâm, không độc, không chết người được, ngược lại còn làm các người rất sung sướng." Diệp Phong nói.
Nghe vậy Lý Cương vẫn kháng cự, không dám đi lên.
Diệp Phong không vui, lạnh lùng liếc nhìn gã, Lý Cương cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Gã không dám lại từ chối mệnh lệnh của Diệp Phong, bước lên uống cạn ly rượu.
Mười mấy tiểu đệ khác thấy Lý Cương uống cũng noi theo, một lúc sau bình rượu độc bị uống sạch.
Rượu vừa xuống bụng, dưới tác dụng thôi tình của thuốc độ, đám người Lý Cương cảm thấy cơ thể vô cùng khô nóng.
Hai mắt đỏ đậm giống như chó đực động dục. Diệp Phong nói: “Được rồi, hầu hạ thiếu gia nhà các người cho tốt.” Nói xong hắn dẫn Lương Yên rời khỏi phòng, cùng rời đi còn có Chu Vũ.
Ra khỏi phòng, Diệp Phong khóa trái cửa, sáng tạo một hoàn cảnh phong bế thoải mái cho đám người bên trong.
Một lúc sau nghe thấy từng tiếng gầm gừ như dã thù gào lên.
Bọn họ phát điên khát vọng đàn bà, đáng tiếc trong phòng không có ai là phụ nữ cả, chỉ còn lại một tên phế vật bất nam bất nữ là Lý Chiến.
Sau khi ba người rời khỏi khách sạn, Chu Vũ quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.
Hắn ta cầu xin: “Diệp thiếu, tôi sai rồi, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi thật sự bị ép, bọn họ đánh tôi, còn uy hiếp tôi nếu không làm sẽ giết tôi.”
Diệp Phong lạnh nhạt nói: “Biết, yên tâm, tôi sẽ không giết anh.”
“Nhưng tôi cảnh cáo anh, hiện tại Lương Yên là người phụ nữ của tôi, chết tâm đi, nếu còn dám vọng tưởng cô ấy, tôi đảm bảo kết cục của anh sẽ thảm hơn Lý Chiến”
Chu Vũ liên tục gật đầu: “Không dám, không dám, tôi thật sự không dám.”
“Đi đi”
Diệp Phong không để ý đến Chu Vũ, ôm eo Lương Yên, đi về phía nơi mình đỗ xe.
“Cảm ơn Diệp thiếu, cảm ơn Diệp thiếu.”
Chu Vũ như trút được gánh nặng, chạy mất dạng.
Lương Yên đi theo Diệp Phong lên xe, biểu hiện của Diệp Phong làm trái tim cô ta run rẩy.
Hắn thật sự quá mạnh, mạnh đến mức hoàn mỹ.
Vừa lên xe, Diệp Phong không nhịn được hỏi: “Diệp Phong, sao anh biết rượu kia có độc?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Diệp Phong cười trả lời: “Ngửi thì biết, từ nhỏ tôi tiếp xúc với các loại độc dược, thứ này chỉ là chút trò mọn mà thôi.”
“Từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại độc dược?” Lương Yên giật mình: “Diệp Phong, rốt cuộc anh là ai?”
“Chiến thần Bắc Vực, không phải tôi vừa nói rồi sao?” Diệp Phong cài đai an toàn, cười nói.
“Chiến thần Bắc Vực? Anh thật sự là chiến thần Bắc Vực?”
Lương Yên trợn to mắt, hỏi lại.
“Tôi lừa em làm gì?”
Diệp Phong lấy ra một lệnh bài từ trên người, nói: “Lệnh chiến thần Bắc Vực.”
Mặc dù Lương Yên không biết thật hay giả, nhưng giác quan thứ sau của phụ nữ nói cho cô, Diệp Phong không nói dối.
Chính mình tình cờ gặp gỡ một vị chiến thần... Lương Yên cảm thấy mình như đang nằm mợ, trái tim đập loạn xạ.
Đồng thời Lương Yên lại cảm thấy choáng váng, cơ thể nóng bừng, hận không thể xé mở quần áo.
“Diệp Phong, em có chút không ổn...”
“Không thoải mái sao?”
Diệp Phong giật mình, nhìn về phía Lương Yên.
Cổ áo của Lương Yên đã vạch ra hơn nửa, hai má đỏ ửng, cơ thể giống như một quả mật đào mọng nước, cực mê người, như đánh mất tâm trí, nhào lên người Diệp Phong.
Diệp Phong sửng sốt, sờ mạch đập của Lương Yên.
Vừa sờ, Diệp Phong thầm kêu không ổn.
“Không thoải mái sao?”
Diệp Phong giật mình, nhìn về phía Lương Yên.
Cổ áo của Lương Yên đã vạch ra hơn nửa, hai má đỏ ửng, cơ thể giống như một quả mật đào mọng nước, cực mê người, như đánh mất tâm trí, nhào lên người Diệp Phong.
Diệp Phong sửng sốt, sờ mạch đập của Lương Yên.
Vừa sờ, Diệp Phong thầm kêu không ổn.
Lương Yên này là hàn thể, điểm huyệt giải độc bình thường không giải được tình độc trong cơ thể cô ta.
Trừ khi Diệp Phong tự mình xuất thân...
Nhưng bọn họ đang ở vùng hoang vu dã ngoại, lại còn ở trên xe, không quá thuận tiện.