"Đáng ghét, anh còn hỏi." Lương Yên đỏ mặt hờn dỗi một câu.
"Ha ha ha." Diệp Phong cười to.
Sau đó chỉ nghe Lương Yên phát ra một tiếng khẽ thở dài.
"Làm sao vậy?" Diệp Phong hỏi.
"Em hơi hối hận." Lương Yên u oán nói.
"Hối hận cái gì?" Diệp Phong giật mình.
"Hối hận không nên để anh làm bạn trai của em." Lương Yên nhỏ giọng ưm một tiếng.
"Vì sao?" Diệp Phong nghi hoặc.
"Anh là vị hôn phu của Y Nhân và Khuynh Thành, em và Y Nhân lại là bạn thân… Em cảm thấy thật có lỗi với Y Nhân."
"Ha ha ha." Diệp Phong cười cười: "Nghĩ mấy chuyện vô dụng này làm gì. Anh có bảy vị hôn thê, có thêm em nữa thì họ cũng không nói gì đâu."
Adv
Lương Yên cúi đầu: "Nhưng tiến triển của chúng ta có nhanh quá không?"
"Nhanh cái gì? Nước chảy thành sông mà thôi." Diệp Phong cười nhạt một tiếng.
Hắn và Tô Khuynh Thành phát triển còn nhanh hơn, hai người chỉ cùng uống hai ly rượu thôi, sau đó liền…
"Vâng." Nghe Diệp Phong nói vậy, Lương Yên hơi an tâm một chút.
"Vậy anh có thể tạm thời đừng nói với Y Nhân chuyện giữa chúng ta hay không?"
"Ừm?" Diệp Phong nhướng mày.
Adv
Lương Yên nói: "Em lo cô ấy sẽ không vui, không bằng chờ thời cơ chín muồi thì hay hơn."
Diệp Phong cười cười: "Ha ha ha, vậy chẳng phải chúng ta đang qua lại lén lút sao?"
"Đúng, cho nên mới nói anh tạm thời đừng nói cho cô ấy." Lương Yên cắn môi một cái mà nói.
"Được rồi, vậy nghe theo lời em, chờ thời cơ chín muồi rồi cho cô ấy biết." Diệp Phong bất đắc dĩ cười nói.
Quan hệ vi diệu này làm Diệp Phong cảm thấy khá mới lạ và kích động…
…
Buổi sáng ăn qua loa vài thứ xong, Diệp Phong rời khỏi chung cư của Lương Yên rồi lái xe trở lại Hồ Tâm Cư.
Trên đường đi, hắn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hàn thể của Lương Yên thật là danh bất hư truyền, vừa vặn có tác dụng áp chế đối với dương hỏa Kỳ Lân trong cơ thể Diệp Phong.
Dù không ngang ngược bá đạo bằng Băng Hoàng Phượng Thể của Tô Khuynh Thành, nhưng cũng là dạng thể chất hiếm thấy đến cực điểm.
Vừa tới cửa chính liền nghe thấy bên trong Hồ Tâm Cư truyền đến tiếng huyên náo.
Diệp Phong nhíu mày, Hồ Tâm Cư bình thường im lặng sao đột nhiên lại ồn ào như thế?
Hắn vào cửa xem xét thì phát hiện Thanh Loan và Hồng Yên đang đứng trước mặt.
Mặt khác có bảy tám người đàn ông đứng trong sân, trong tay ôm những hộp gấm to to nhỏ nhỏ, trong mỗi một hộp gấm đều là quà cáp quý báu.
Những người này không phải ai khác mà là gia chủ Lý gia Lý Nghênh Khánh và con trưởng Lý Chính, những người còn lại đều là người làm.
Thanh Loan lạnh như băng nói: "Thiếu chủ nhà tôi không có ở đây, ngày khác các người lại đến đi."