“Không thì tốt!” Diệp Phong nhún vai cười nói: “Dù sao tôi cũng không có hứng thú với người lạnh lùng.”
Nghe thế, Trần Tinh bùng nổ: “Họ Diệp kia, anh nói ai lạnh lùng?!”
Cô ấy trừng mắt nhìn Diệp Phong nói một câu, sau đó đột nhiên phanh gấp, dừng xe lại.
“Cô không muốn sống nữa sao?”
Diệp Phong sửng sốt, suýt chút nữa đã đụng phải đầu. Trần Tinh dừng xe ven đường, hỏi Diệp Phong: “Sao anh nghĩ tôi lạnh lùng?”
“Cô không phải vậy à??? Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi?” Diệp Phong nhíu mày
“Anh...tôi...!”
Trần Tinh tức điên, đúng là cô ấy không có hứng thú với đàn ông, nhưng chỉ giới hạn ở những người đàn ông không bằng cô ấy.
Nhưng điều này chắc chắn không có nghĩa là cô ấy có tính cách lạnh lùng được!
“Ha ha”
Diệp Phong cười: “Thanh tra Trần, phiền cô lái xe nhanh lên, bà xã tôi còn đang đợi tôi ở nhà đấy.”
Trần Tinh nghe vậy hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa, lại khởi động xe đưa Diệp Phong về khu biệt thự.
“Tới rồi, xuống xel”
Xe dừng trước nhà Tô Khuynh Thành, Trần Tình không khách khí đuổi Diệp. Phong xuống xe.
“Cho tôi số điện thoại của cô.” Diệp Phong lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói với Trần Tinh.
Trần Tinh giật mình: “Anh lấy số điện thoại của tôi làm gì?”
Diệp Phong nói: “Đừng quên quan hệ hiện tại giữa hai chúng ta là gì, cô đã hứa sẽ làm người hầu cho tôi trong một tháng, cô phải quan tâm cuộc sống hàng ngày và sự an toàn của tôi, còn phải gọi đến là đến, nếu không có số điện thoại của cô thì tôi gọi cô đến thế nào?”
“Họ Diệp...anh, tôi là thanh tra, anh xem tôi là cái gì!” Trần Tinh trừng mắt, giật lấy điện thoại của Diệp Phong.
Diệp Phong mỉm cười: “Hay để tôi gọi điện hỏi Lý cục trưởng một chút nhé?”
Nghe vậy, Trần Tình hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó trả điện thoại lại cho Diệp Phong rồi đọc số cho hắn.
Diệp Phong bấm số gọi đi, điện thoại của Trần Tinh reo lên.
Diệp Phong khẽ nhếch môi: “Được, tôi nhớ rồi.”
“Gái này cho cô, khi nào về thì bôi lên, bảo đảm sẽ hết đau.”
Nói xong, Diệp Phong ném lọ thuốc trị đau trong tay cho Trần Tinh.
“Anh...”
Trần Tinh cầm lọ thuốc trị đau, giận mà không thể phát.
Lúc này Diệp Phong đã mở cửa xuống xe, sải bước về phía biệt thự mà không quay đầu lại.
Nhìn dáng vẻ Diệp Phong nghênh ngang bước đi, Trần Tình vô cùng tức giận. Cô ấy đã bao giờ bị xúc phạm như vậy chứ?
“Họ Diệp, chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!”
Cô ấy oán hận nói, rồi quay đầu xe, đạp ga phóng đi.
Vào biệt thự, Tô Khuynh Thành đang nấu ăn trong bếp.
Nhìn thấy Diệp Phong về, cô lập tức cười nói: “Anh Phong, anh về rồi!”
Diệp Phong đứng ở cửa bếp cười hỏi: “Ừm, em nấu món gì đó? Thơm quái”
“Sườn xào chua ngọt, cá chẽm hấp à còn có canh nữa, đều là món anh thích đấy!” Tô Khuynh Thành vui vẻ đáp.
“Nhiều vậy ư.”
Diệp Phong khá hài lòng với vị hôn thê này của mình, Tô Khuynh Thành không phải là một người vô dụng hơn nữa còn rất hiền huệ!
Tô Khuynh Thành cười ngọt ngào: “Mọi người đều nói, muốn chiếm được trái tim đàn ông thì trước tiên phải chiếm được dạ dày của anh ta.”
Diệp Phong ôm eo Tô Khuynh Thành, cười nói: “Vô công bất thụ lộc, em tốt với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.”
Tô Khuynh Thành cười: “Không cần xấu hổ, anh là ông xã của em, em tốt với ông xã của mình là nên làm mài!”
“Hay lắm! Cộng điểm!”