Thánh Thể Bất Phàm

Chương 296: Tôi mặc kệ anh!




“Tôi cũng vậy.” Diệp Phong nói. “Anh?” Trần Thiến hơi giật mình.
“Đối thủ của tôi là Hoàng Tuyền, không liên quan gì đến nhà họ Hàn, nhưng nếu nhà họ Hàn cấu kết với Hoàng Tuyền, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Nói đến đây, cho dù Trần Thiến cách xa 3-5 mét vẫn có thể cảm nhận được sát ý trên người hắn.
Làm Trần Thiến không nhịn được rùng mình. Cô hỏi: “Diệp Phong, rốt cuộc anh là ai?” “Tôi?”
Diệp Phong nhếch miệng cười nói: “Xin lỗi, cô không phải vợ của tôi nên không thể nói cho cô.”
Trần Thiến nói: “Không nói thì thôi.” “Đúng rồi, tôi tò mò một chuyện, sao anh biết cô gái này là sát thủ?” Diệp Phong cười nói: “Nhìn thấy bằng mắt.”
“Cô ta là một người xấp xỉ Hóa Kình hậu kỳ, trên người còn tản ra sát ý mãnh liệt như vậy.”
“Tại sao tôi không thấy ra?” Trần Thiến bĩu môi.
“Gô hỏi vì sao?” Diệp Phong nhìn cô, nói: “Tất nhiên bởi vì cô ngốc.”
“Anh... Họ Diệp, sao anh thiếu đánh như vậy hả?”
Trần Thiến tức điên.
“Ngốc là ngốc, còn không cho người ta nói?” Diệp Phong trợn trắng mắt.
“Anh còn nói!” Trần Thiến tức dậm chân.
“Ha ha”
Diệp Phong cười to, sau đó thu nụ cười, nghiêm túc nói: “Thanh tra Trần, nhắc nhở cô một câu, nếu nhóm người này thật sự là người Hoàng Tuyền, vậy bọn họ sẽ đến tìm cô.”
“Sát thủ đợt sau sẽ càng mạnh hơn đợt này, thủ đoạn cũng càng thêm cao siêu.”
Diệp Phong nghiêm túc nói.
Đây cũng là một trong những đặc điểm của Hoàng Tuyền, không chấp nhận thất bại, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Nghe vậy trong lòng Trần Thiến dâng lên một nỗi nguy cơ. Sau một lúc yên lặng, cô hỏi: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Không sợ kẻ trộm chỉ sợ trộm nhớ thương, cảm giác bị tổ chức sát thủ theo. dõi không hề dễ chịu.
“Rất đơn giản.”
Diệp Phong cười nói: “Bám sát theo tôi không rời một bước, cha của Thiên Vương đến cũng đừng mơ động vào một sợ lông của cô.”
“Bám sát anh không rời một bước? Không hiện thực.”
Trần Thiến khoanh tay lạnh lùng nói.
Diệp Phong cười nói: “Không hiện thực cái gì, đừng quên cô là hầu gái của tôi trong vòng một tháng, phải hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tôi.”
“Ai là hầu gái của anh?” Trần Thiến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Diệp Phong.
“Cô còn không vui?” Diệp Phong bĩu môi: “Người khác tranh nhau làm hầu gái cho tôi tôi còn không cho bọn họ cơ hội kìa!”
“Hừ, ai hiếm lạ.”
Trần Thiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nói.
“Ha hả, không quý trọng thì thôi, trên thế giới không bán thuốc hối hận.” Diệp Phong gác hai tay sau đầu, đắc ý nói một câu.
Trần Thiến cực kỳ tức giận, hận không thể bóp chết Diệp Phong.
“Anh... Tôi mặc kệ anh! Tạm biệt!”
Cô xoay người đi về phía biệt thự của Tô Khuynh Thành.
Diệp Phong giật mình: “Cô đi nhà tôi làm gì?”
“Đi nấu cơm cho cái tên không biết xấu hổ nào đó.”
Trần Thiến lạnh lùng nói.
 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vừa mới trải qua bị sát thủ tập kích, đến giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Nhưng khi đi bên cạnh Diệp Phong, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.
Dưới loại cảm giác này, Trần Thiến đành phải lựa chọn buông xuống kiêu ngạo đi nấu cơm cho Diệp Phong.
“Ha hả" Diệp Phong nhìn theo bóng dáng rời đi của Trần Thiến, lắc đầu. Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Trước khi đi vào nhà, Diệp Phong lại nhìn thi thể trên mặt đất, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Dao Quang.
“Hai năm... Dài lâu như hai thế kỷ rồi vậy.” Hắn nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Nếu cô ấy còn sống thì thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.