“Cậu là ai, dám tới đây gây rối hôn lễ của Vương thiếu gia?” Mấy bảo vệ cao to lực lưỡng ở ngoài cổng vội vã tiến tới.
Sau lưng người kia còn có một nam một nữ, nhìn khí chất hơn người. Hai người này đều mang bộ dạng lạnh dùng, ánh mắt giống như muốn giết chết đám người trước mặt.
Người vừa nói không đồng ý kia đương nhiên là Diệp Phong!
Lúc nhìn rõ người tới là Diệp Phong, Tô Khuynh Thành cũng có chút bất ngờ. Thế mà lại là người tình một đêm của cô. Sao hắn lại tìm được chỗ này?
Trong đầu Tô Khuynh Thành bỗng xuất hiện cảnh cùng Diệp Phong trên giường. Tên này...cũng quá sinh lực dồi dào, làm cho hai chân của cô đến bây giờ vẫn còn đang run rẩy.
“Là cô thật sao?” Diệp Phong cũng đang nhìn Tô Khuynh Thành, khóe miệng hắn nhếch lên.
Thân hình và cả khuôn mặt của Tô Khuynh Thành cực kỳ hợp gu thẩm mỹ của Diệp Phong. Đặc biệt là cái khí chất quyến rũ trên người cô. Có người đàn ông nào lại không rung động trước một mỹ nhân như vậy?
Lần này hắn tới Giang Thành chính vì muốn tìm Tô Khuynh Thành, không ngờ cô lại cùng hắn làm tình một đêm. Lúc cùng nhau vào khách sạn Diệp Phong còn chưa biết tên người này. Còn kỳ quặc hơn là vừa trải qua tình một đêm hôm sau lại bảo đi lấy chồng?
Thật sự là hết sức bất bình thường.
Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đều nhìn nhau, vẻ mặt rất nghi hoặc.
“Hai người quen nhau? Hắn là ai?” Lúc này Vương Dương khó chịu lên tiếng, sắc mặt cực kỳ u ám mở miệng hỏi Tô
Khuynh Thành.
“Không quen.” Tô Khuynh Thành đáp.
“Không quen?” Vương Dương giật khóe miệng, hắn ta đương nhiên không tin.
Tô Khuynh Thành vừa nói xong thì Diệp Phong bật cười thành tiếng: “Tục ngữ có câu tu trăm năm mới chung thuyền, tu nghìn năm mới chung chăn gối. Hôm qua chúng ta vừa cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường, sao hôm nay lại thành không quen?”
“Xuống giường thành không quen? Chơi xong rồi mặc quần bỏ đi?”
Diệp Phong nhìn Tô Khuynh Thành cười: “Tôi nói này mỹ nhân, cô như vậy là không được đâu.”
Hắn vừa nói xong thì toàn bộ người có mặt bắt đầu nhốn nháo. Thiếu phu nhân của nhà họ Vương cùng người đàn ông khác lên giường, mà còn là trước ngày cưới, đây đúng là tin tức chấn động.
Vương Dương nghe thấy thế mặt biến sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Khuynh Thành: “Đồ ti tiện, dám cắm sừng tôi!"
Vừa dứt lời Vương Dương giơ tay định tát Tô Khuynh Thành. Vào đúng lúc đó một tiếng xé gió vang lên. Sau đó một con dao găm bay thẳng vào cánh tay Vương Dương.
“A....!"
Vương Dương mặt mũi vặn vẹo thét lên đau đớn. Con dao găm cắm sâu vào cánh tay Vương Dương, máu tuôn ra xối xả khiến cho không khí xung quanh tức khắc nồng nặc mùi máu. Sự việc bất ngờ làm khách mời ai nấy đều sốc.
Không còn gì nghi ngờ con dao này là do Diệp Phong phi vào tay Vương Dương. Mọi người vô cùng kinh ngạc khi đây là địa bàn của nhà hộ Vương, thế mà có người dám tới gây rối? Chả nhẽ vội đi tìm đường chết?
Tô Khuynh Thành nhìn thấy thế cũng vô cùng hoảng hốt, người tình một đêm này cũng coi như chăm sóc chu đáo. Nhưng lại quá bốc đồng, đây là nhà họ Vương, là thế lực lớn nhất ở Giang Thành này!
“Thằng con hoang ở đâu tới, dám tới nhà họ Vương gây rối!"
“Người đâu, giết hắn vứt cho cá sông Trường Giang ănỊ”
Quản gia nhà họ Vương dẫn người tới, mười mấy tên vệ sĩ cao to lao tới chỗ Diệp Phong.
“Muốn giết ta?” Diệp Phong nở một nụ cười châm chọc. “Dám đụng vào người lão đại, giết không tha.”
Diệp Phong vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy. Lãnh Huyết và Truy Mệnh đứng đăng sau lưng Diệp Phong đã chuẩn bị sẵn vũ khí, sát khí quanh người cũng bộc phát.
Xoet xoẹt xoẹt! Máu bắn tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Chỉ trong vỏn vẹn vài giây mười mấy tên vệ sĩ đã nằm cứng ngắc dưới đất.
“Hải!” Thấy cảnh này khách mời thi nhau há hốc mồm.
Hai người này cũng quá khủng bố rồi? Chỉ với hai người mà giết được mười mấy vệ sĩ được huấn luyện bài bản của nhà họ Vương?
Nơi tổ chức hôn lễ bây giờ được nhuộm thành một màu đỏ, ngày trọng đại mà lại thấy máu thì đúng là điều xui xẻo.
Mọi người cũng ngạc nhiên vì sự to gan của Diệp Phong, dám động vào thế lực lớn nhất Giang Thành này. Nhà họ Vương đã tồn tại 50 năm, chưa từng có ai dám tới đắc tội với nhà họ!
Hơn nữa nhà họ Vương lại có mối quan hệ mật thiết với bang Long Hổ. Có thể nói hôm nay dù kết quả thế nào cũng sẽ gây ra một trận biến động với Giang Thành này!
“Một đám vô tích sự!” Quản gia thấy mười mấy vệ sĩ đã chết cứng ngắc thì mắng một câu.
“Vương Uy! Bắt ba kẻ này lại!” Vương Uy là người luyện võ tới cấp Minh Kình trung kỳ của nhà họ Vương. Sức khoẻ như trâu, mười mấy tên côn đồ bình thường cũng không phải đối thủ của hắn ta.
“Vâng, quản gia! Tôi sẽ băm ba kẻ này cho chó ăn!” Một người đàn ông thân hình vạm vỡ, khuôn mặt thô kệch bước ra, cơ bắp trên tay cuồn cuộn vẻ mặt hung hăng khiến mọi người sợ hãi.
“Vương Uy, giết chết hắn đi.”
Độ hung hăng của Vương Uy nổi tiếng khắp Giang Thành, nhiều người được chứng kiến Vương Uy giết người đều khiếp sợ vì hắn ta.
Đồng tử trong mắt Lãnh Huyết co lại, có vẻ đã chuẩn bị ứng chiến.
Đúng lúc này Diệp Phong lại đưa tay ngăn lại: “Lãnh Huyết, Truy Mệnh các người nghỉ một lát đi, để ta giãn cơ.”
Lãnh Huyết Truy Mệnh nghe thấy vậy lập tức lùi lại: “Vâng, lão đại.”
Diệp Phong cười nhạt rồi tiến về lên trước một bước, đồng thời uy áp trên người hắn cũng bộc phát, giống như không khí lan ra xung quanh.
Vương Uy cảm nhận được cỗ uy áp này tim cũng chợt run lên, nhưng hắn ta chỉ nghĩ đối phương chắc là võ giả cấp Minh Kình là cùng, nào có biết Diệp Phong mạnh hơn thế nhiều, cho nên hắn ta vẫn đang ảo tưởng về sức mạnh của bản thân!
“Thằng con hoang, dám đến đây làm loạn, ông nội mày sẽ cho mày thành thịt băm!” Vương Uy hung dữ hét lên.
“Thú vị đấy.” Diệp Phong cũng nở một nụ cười, võ giả Minh Kình mà dám nói ra mấy câu này với hắn. Đúng là loại không biết trời cao đất dày.
Tô Khuynh Thành khi nhìn thấy người tên là Vương Uy này, sắc mặt của cô cũng trắng bệch vì sợ, cô không nhịn được thầm lo lắng cho Diệp Phong. Cô cũng từng nghe thấy tin tức về Vương Uy, trước đây là người khiêu chiến Vương Uy kết quả bị Vương Uy bóp nát yết hầu chết rất thảm.
Đúng lúc này Vương Uy cũng chủ động tấn công, hắn dậm chân mạnh một cái xuống đất rồi lao về chỗ Diệp Phong như một con thú. Nắm đấm như xé gió lao thẳng vào phía ngực Diệp Phong!
Diệp Phong vẫn đứng yên tại chỗ giống như chờ đợi nắm đấm của Vương Uy. Khi nắm đấm gần chạm vào Diệp Phong chỉ khế xoay người né đòn, sau đó hắn thuận thế dồn lực vào chân tung ra một cú đá vòng vào mặt Vương Uy.
Ầm!
Lực công kích mạnh tới mức làm không khí xung quanh rung lên thành một làn sóng. Còn Vương Uy chưa kịp kêu thảm đã bay ra 100m đập mạnh vào bức tường chết ngay tại chỗ.