"Cha, cha đã trở lại!"
Tô Khuynh Thành nhìn thấy Tô Kiến Nghiệp bình an trở về, lập tức kích động bước tới.
Trần Hà không khỏi sửng sốt: "Trở về sớm như vậy sao?"
Một trong hai người lính cảnh vệ nói: "Ông Tô, trước đây là lỗi của chúng tôi, mong ông hãy tha thứ cho chúng tôi."
"Tôi không trách các người, không cần để trong lòng." Tô Kiến Nghiệp cười nói.
Người lính cảnh vệ nghe vậy rất vui mừng, gật đầu kính cẩn nói: "Cảm ơn ông Tô, vậy hôm nay chúng tôi chỉ tiễn đến đây thôi, hy vọng sau này ông Tô có thể nói những lời tốt đẹp trước mặt cấp trên giúp chúng tôi."
"Được, được rồi, được rồi, nên làm như vậy."
Tô Kiến Nghiệp nói vài câu khách sáo, nhưng bây giờ ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng hoàn toàn không biết vì sao lại đột nhiên được thả ra, vậy sao ông ta biết cấp trên bọn họ đang nói tới là ai.
Sau khi hai người lính cảnh vệ rời khỏi nhà họ Tô, Trần Hà bước tới trước mặt Tô Kiến Nghiệp và hỏi:
"Chồng, có chuyện gì vậy? Tại sao hai người lính cảnh vệ này lại tôn trọng ông như vậy?"
“Còn nữa, ai đã thả ông ra vậy?”
Trần Hà cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Tô Kiến Nghiệp lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, lãnh đạo của họ đích thân đến tìm đến tôi, vừa mời trà vừa xin lỗi, cực kỳ khách sáo, sau đó liền thả tôi về."
Trần Hà lẩm bẩm: "Hừm, thật là kỳ quái, sáng nay khi bọn họ mang ông đi, sắc mặt bọn họ trông rất dữ tợn."
Trần Hà đột nhiên nói: "Tôi biết rồi, nhất định là nhà họ Vương, nhà họ Vương đã xóa bỏ mọi hiềm khích lúc trước với nhà họ Tô chúng ta, cho nên ông mới được thả ra nhanh như vậy."
Nghe vậy, Tô Khuynh Thành không vui.
"Mẹ, nhà họ Vương gì chứ? Chính là nhà họ Vương đã tố cáo cha con, nên họ mới bắt cha con đi, nhà họ Vương sao có thể tốt bụng như vậy, tự dưng chịu thả cha con ra?"
"Chắc chắn Diệp Phong làm, anh Phong nói trong vòng nửa tiếng là cha con sẽ trở về, bây giờ chính xác là nửa tiếng!"
Tô Khuynh Thành vô cùng kích động.
"Diệp Phong?”
Trần Hà nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Thôi đi, làm sao cậu ta có bản lĩnh lớn như vậy được?"
"Mẹ không tin thì thôi, con cũng lười phải giải thích với mẹ."
Tô Khuynh Thành không muốn nói nhiều vô ích, nhưng trong lòng cô biết chắc chắn là Diệp Phong đã dùng mối quan hệ của mình nhờ người ta nên đối phương mới có thể thả Tô Kiến Nghiệp ra khỏi tù.
"Con bé này, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy được?"
Vẻ mặt Trần Hà không vui: "Không phải Diệp Phong đi đến nhà họ Vương sao, để mẹ xem cậu ta còn có thể sống sót trở về hay không."
Đúng lúc này, Tô Phúc, quản gia nhà họ Tô vội vàng bước vào.
"Ông chủ, bà chủ, nhà họ Vương đã bị diệt môn!"
"Cái gì? Nhà họ Vương đã bị diệt môn?"
Nghe vậy, Tô Kiến Nghiệp và Trần Hà đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tin được!
"Thật hay giả?"
"Là thật!"
Tô Phúc lau mồ hôi nói: "Mới mười phút trước, gia chủ của nhà họ Vương là Vương Thiên Bá và Vương Dương đã bị giết chết!"
Trần Hà sợ hãi: "Đây là tin tức lớn!"
Nhà họ Vương là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Giang thành, không ai có thể lung lay được địa vị của bọn họ ở Giang thành này, chứ đừng nói đến việc tiêu diệt nhà họ Vương!
Trần Hà hồi lâu không thể bình tĩnh lại, ngày hôm qua bà ta còn muốn gả con gái mình qua đó, ai ngờ hôm nay nhà họ Vương đã không còn nữa!
Tô Kiến Nghiệp vội vàng hỏi: “Việc này là ai làm?”
Tô Phúc đáp: "Vẫn chưa điều tra rõ ràng, nghe nói là một người trẻ tuổi đã một mình tiêu diệt nhà họ Vương!"
"Người trẻ tuổi? Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy?"