Thánh Thể Bất Phàm

Chương 6: Đùa gì vậy chứ!




Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều sững sời
Không một ai ngờ rằng Diệp Phong lại ngông cuồng đến vậy.
Dám bảo Long Tứ gia quỳ gối dập đầu với hắn, đừng nói là ở Giang Thành, cho dù là toàn bộ tỉnh Giang Nam này, hắn cũng là người đầu tiên đấy.
Long Tứ gia là người đại diện cho bang Long Hổ, hắn rốt cuộc muốn làm gì, muốn đánh vào thể diện của toàn bộ bang Long Hổ hay sao?
Trong chốc lát, khách khứa tại đây đều nghị luận xôn xao.
Có người cảm thấy Diệp Phong điên rồi, có người lại cho rằng Diệp Phong đang đùa.
Nhưng giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, không có chút dáng vẻ đang nói đùa.
Sắc mặt của Long Tứ gia kia lập tức đen lại!
Hắn ta đường đường là phó bang chủ của bang Long Hổ, lại phải dập đầu xin lỗi với một thằng nhãi còn chưa đủ lông đủ cánh? Hơn nữa lại còn ở trước mặt bao nhiêu là khách quý có máu mặt trong xã hội.
Đùa gì vậy chứ!
Long Tứ gia bày ra vẻ mặt trấn định nhưng trong lòng đã sớm nổi cơn giận.
“Đánh gãy tay chân của hắn, sau đó vứt xuống sông cho cá ăn, cho hắn một bài học.”
Long Tứ gia hô lên với đám đàn em ở bên cạnh.
Mà ở một bên khác, hai người nghe thấy lệnh của Diệp Phong liền gật đầu.
“Vâng”
Lãnh Huyết và Truy Mệnh đáp, trong nháy mắt liền biến mất.
Ngay sau đó, hai người họ đột nhiên xuất hiện trước mặt Long Tứ gia.
Hai mươi mấy tên đàn em, không một tên nào kịp phản ứng, liền thấy Long Tứ gia đã bị bắt đi rồi.
“Cứu taol”
Long Tứ gia hốt hoảng, sợ hãi đến cực độ, vội vàng hô lên cầu cứu.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ, Lãnh Huyết và Truy Mệnh lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt hắn ta và còn khống chế được hắn ta.
“Bảo vệ Tứ gia!”
Nhìn thấy Long Tứ gia bị khống chế, hai mươi mấy tên đàn em trong bang Long Hổ đồng loạt xông lên.
Lãnh Huyết nói với Truy Mệnh: “Cô trông chừng hắn ta, tôi đi giải quyết đám này.”
“Ừm” Truy Mệnh lạnh nhạt gật đầu.
“Các ngươi chết chắc rồi, dám động vào Long gia, kẻ nào cũng đừng hòng sống sót rời khỏi Giang Thành!”
Một tên đàn em trong bang Long Hổ hét lớn. “Hừ”
Lãnh Huyết hừ một tiếng, tiếp đó, chỉ thấy hắn ta nhấc chân phải lên, đạp mạnh xuống.
Bốp!
Cái tên đàn em của bang Long Hổ vừa mới hét lớn kia lập tức bị đá bay ra, phun một ngụm máu lớn, không rõ sống chết!
“Anh Lục!”
Những tên khác đều đồng loạt liếc nhìn về phía sau một cái rồi toàn bộ xông về phía Lãnh Huyết.
Bốp Bốp Bốp!
Âm thanh của một trận ẩu đả vang lên, chỉ trong vòng không tới mười giây ngắn ngủi, thế mà toàn bộ đã bại trận rồi, lúc này kẻ còn đứng chỉ còn lại một mình Long Tứ gia đang đứng ngây ra như phỗng!
“Quỳ xuống”
Truy Mệnh túm lấy Long Tứ gia, lạnh giọng quát.
Long Tứ gia hét lớn: “Tao là Long Tứ gia của bang Long HổiI Chúng mày đứa nào dám động vào taol”
Bốp!
Hắn ta còn chưa nói xong, một cái vả của Truy Mệnh đã đáp thẳng lên mặt hắn ta, Long Tứ gia bỗng chốc cảm thấy một trận đau đớn như thiêu như đốt ập tới, mặt hắn ta sưng lên, ngay cả răng cũng bị rụng mất hai cái, bộ dạng thảm hại đến cực điểm.
“Quỳ xuống”
Lãnh Huyết lạnh lùng lặp lại một lần nữa.
Long Tứ gia toát mồ hôi lạnh, bắt đầu do dự, nếu hắn ta quỳ thì chẳng còn tí thể diện nào nữa rồi!
“Mày còn cân nhắc nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.