Thánh Thể Bất Phàm

Chương 7: Mau buông tôi xuống




Lãnh Huyết híp mắt, không cho Long Tứ gia bất cứ cơ hội bao biện nào, vặn tay trực tiếp bẻ gãy một cánh tay của Long Tứ gia.
“A!”
Long Tứ gia đau đớn hét lên, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, căm hận Diệp Phong, muốn khiến cho Diệp Phong chết không có chỗ chôn!
Long Tứ gia mà lại bị dày vò đến bước đường này, tất cả mọi người đều chết lặng mà nhìn về phía này.
Trong đó cũng bao gồm cả Tô Khuynh Thành, mà Diệp Phong bên cạnh cô vẫn giữ thái độ bình thản, giống như đã quá quen với cảnh tượng trước mắt!
“Quỳ hay không quỳ?”
Lãnh Huyết rút ra chiếc roi da, hung dữ quất lên người Long Tứ gia, ngay lập tức vang lên âm thanh quất lên da thịt.
Long Tứ gia hét lên đau đớn, mặt sưng lên như cái đầu heo, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, thảm hại vô cùng!
“Quỳ, tôi quỳ, tôi quỳ!”
Hắn ta sợ hãi hô lên, giấy dụa vô ích, hắn hoàn toàn kinh hãi, tình hình bây giờ, hắn ta mà không ngoan ngoãn nghe lời thì đối phương có thể giết chết hắn ta bất cứ lúc nào.
Lực bất tòng tâm, Long Tứ gia chỉ đành xin tha!
Dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, hai đầu gối Long Tứ gia run lên cầm cập, rồi cốp một cái, quỳ xuống dưới chân Diệp Phong, cung kính dập đầu với Diệp Phong.
Long Tứ gia lúc này, cay đắng không nói nên lời, hắn ta biết bản thân đã trở thành một trò cười, sau ngày hôm nay, uy phong của hắn đã mất sạch, không thể nào lấy lại oai phong trước đây nữa.
Nhìn thấy Long Tứ gia quỳ xuống, toàn bộ khách khứa tại đó không ai dám hé một lời, tất cả đều ngồi ngây ra tại chỗ.
Khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, nói với Long Tứ gia một câu:
“Anh cũng coi như biết điều đấy.”
“Chúng ta đi.”
Nói xong, Diệp Phong vác Tô Khuynh Thành lên, sau đó dẫn theo hai người Lãnh Huyết và Truy Mệnh trực tiếp rời khỏi nhà họ Vương.
Sau khi Diệp Phong rời đi, Vương Thiên Bá dẫn theo mấy người nhà họ Vương tới đỡ Long Tứ gia dậy.
“Tứ gia, ngài không sao chứ?”
Vừa nãy Vương Thiên Bá cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, nhà họ Vương xưng bá Giang Thành mười mấy năm, nào có gặp qua chuyện như này bao giờ?
Cả người ông ta co rúm lại, rúc dưới gầm bàn, không dám ho tiếng nào.
Sắc mặt Long Tứ gia nhăn lại, đôi mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt, từ dưới đất đứng lên:
“Tao muốn giết bọn chúng!”
Long Tứ gia nghiến răng, ý hận trong mắt dâng lên cuồn cuộn.
Trong lòng hắn ta căm hận Diệp Phong, hắn ta thề, nhất định phải băm vằm đám người Diệp Phong thành trăm ngàn mảnh, để báo thù cho nỗi nhục mà hôm nay hắn ta phải chịu!
“Aaaaa!”
Hắn ta gầm lên, âm thanh chói tai, giống như tiếng quỷ khóc, kinh hãi lòng người, khiến cho không ít khách khứa khiếp sợi
Vương Dương cũng khóc chảy nước mắt nước mũi: “Cha, cha nhất định phải trút giận cho con đấy, Tô Khuynh Thành là của conl”
Vương Thiên Bá trừng mắt nhìn Vương Dương, hừ một tiếng: “Đừng khóc! Chuyện của Tô Khuynh Thành dễ xử lý, cha cô ta còn đang nằm trên giường đấy, nếu cô ta muốn cứu mạng cha của cô ta thì sớm muộn gì cũng quay về cầu xin chúng tai”
“Trước mắt, loại bỏ cái tên Diệp Phong này mới là chuyện quan trọng nhất!”
Ở một nơi khác, Diệp Phong vác Tô Khuynh Thành trên vai, đưa cô tới một nơi ven sông.
Lãnh Huyết và Truy Mệnh thì rời khỏi Diệp Phong, đi thực hiện những nhiệm vụ khác.
“Buông tôi xuống, anh muốn mang tôi đi đâu?” Tô Khuynh Thành giấy dụa.
Diệp Phong cười nhạt: “Về khách sạn tiếp tục tâm sự”
“Anh là đồ lưu manh! Không phải tôi đã nói là chuyện lúc sáng coi như chưa từng xảy ra sao, ai cho anh tới tìm tôi chứ?” ụ
“Mau buông tôi xuống!"
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, không ngừng giấy dụa.
“Đừng nhúc nhích.”
Bốp! Diệp Phong võ một cái lên mông của Tô Khuynh Thành.
“Ưm”
Tô Khuynh Thành khẽ run lên, mặt càng thêm đỏ, thậm chí cả tai cũng đỏ hết cả lên.
Cô xấu hổ, thật quá là mất mặt rồi!
Đệ nhất nữ thần Giang Thành như cô mà lại bị đàn ông đánh vào mông...
“Anh! Đồ khốn! Anh dám đánh mông tôi sao! Anh thật vô liêm sỉ!”
Diệp Phong không chút để bụng, nói: “Hét cái gì, tối qua đánh còn ít hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.