Thánh Thể Bất Phàm

Chương 87: Sao lại bắt đầu gáy rồi




“Chú hai!”
Long Tứ Gia và Long Đăng Phi nhìn thấy Long Khiếu thì ngay lập tức cũng kích động.
Năm nay Long Khiếu đã tám mươi ba tuổi, trước khi bế quan lão là võ giả đời cuối của Khí Kình Tông Sư, bây giờ xuất quan thì tất nhiên thực lực đã nâng cao thêm một bước, bây. giờ đoán chừng lão đã đột phá Khí Kình Tông Sư đỉnh phong rồi.
Long Đăng Phi mừng rỡ, đã đến lúc Long Khiếu xuất quan rồi, tất nhiên Diệp Phong không phải là đối thủ của lão!
Hắn ta chỉ vào Diệp Phong rồi hét lên: “Ha ha, Diệp Phong, hôm nay chắc chắn mày phải chết.”
“À2" Diệp Phong nheo mắt lại nhìn về phía Long Đằng Phi rồi bỡn cợt nói: “Đây không phải là Long Tứ Gia quỳ xuống sao?
Sao lại bắt đầu gáy rồi”
Long Đăng Phi giận tím mặt: “Mày dám sỉ nhục tao! Diệp Phong, lát nữa tao sẽ cẩn thận dày vò mày!”
“Đừng đợi nữa, bây giờ bắt đầu đi.” Ngay khoảnh khắc lời vừa nói ra thì Diệp Phong đã giơ tay ném ra một cây kim bạc, cây kim đâm vào ngực trái của Long Đăng Phi.
“AI Tôi đau quá!”
Long Đăng Phi hét lên, trên trán của hẳn ta nổi gân xanh và đổ đầy mồ hôi lạnh. Hản ta ngã xuống đất rồi lăn lộn, điên cuồng gãi khắp cơ thể lộ ra vẻ mặt đau khổ tột cùng!
“Lão tứ, anh sao thế!”
Long Nhập Hải thấy vậy thì vội vàng hỏi.
“Đau quá, ngứa quát A, giết tôi đi! Mau giết tôi đi!”
Long Đăng Phi liên tục hét lên, toàn bộ cơ thể của hẳn ta muốn sống không được mà muốn chết không xong.
Long Khiếu lạnh lùng nhìn hắn ta rồi ngay lập tức quay lại nhìn Diệp Phong: “Tiểu bối, cậu đã dùng yêu pháp gì lên người cháu trai tôi!"
“Yêu pháp?”
Diệp Phong cười nhạt: “Tôi nào biết yêu pháp gì, chỉ là dùng chút thuốc độc mà thôi.”
Đây là một thủ đoạn của Tam sư nương.
Tam sư nương không chỉ tinh thông y thuật mà còn rất tỉnh thông việc dùng độc.
Từ nhỏ Diệp Phong đã chơi độc cùng với Tam sư nương, luyện tập dần thì cơ thể của hắn cũng kháng lại trắm độc mà hẳn cũng học được vài thủ đoạn nhỏ để tra tấn người khác.
Vừa rồi hẳn chỉ mới dùng một thủ đoạn nhỏ trong số đó với Long Đằng Phi thôi.
“Chết tiệt, ở trước mặt lão phu mà còn dám điên cuồng ngang ngược, xem lão phu giết cậu như thế nào!”
Long Khiếu nghiến răng, khuôn mặt của lão dữ tợn, ngay khoảnh khắc thốt ra câu này thì toàn thân của lão bùng lên một cỗ hơi thở tàn ác, không khí xung quanh phát ra âm thanh vù vù rất chói tai.
“Ồ? Cảnh giới Khí Kình Tông Sư đỉnh phong”
Diệp Phong cười nhạt, khóe miệng của hắn nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo.
“Sợ thì đưa thuốc giải ra đây, sau đó quỳ xuống cầu xin lão phu tha chol”
Long Khiếu cười tự tin, sau đó đột nhiên lão đưa tay lên vẫy một cái giải phóng một luồng Khí Kình đáng sợ ra ngoài, luồng khí đó phóng thẳng về hướng Diệp Phong.
Diệp Phong không hề sợ hãi, hắn bất chấp luồng gió mạnh ập vào cơ thể.
Bụp!
Một âm thanh bị bóp nghẹt vang lên, cơn gió mạnh nổ tung trước mặt Diệp Phong, cơn gió đó chỉ thổi bay tóc của hắn chứ không gây ra bất cứ tổn hại nào đáng kể cho Diệp. Phong.
Đồng tử của Long Khiếu co lại, thậm chí cơn gió mạnh này có thể để lại vết cắt trên thép nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì với Diệp Phong?!
Lão chỉ dừng lại chốc lát rồi cũng không do dự nhiều, sau đó lão điều chỉnh tư thế và giơ năm đấm đánh về phía Diệp Phong.
Vào khoảnh khắc Long Khiếu sắp đánh trúng Diệp Phong thì đột nhiên Diệp Phong đưa tay ra hiện lên dư ảnh, bất thình lình hắn bắt được cổ tay của Long Khiếu.
Chỉ nghe thấy Diệp Phong khinh thường chế nhạo một câu: “Bây giờ Khí Kình Tông Sư đỉnh phong lại yếu ớt như vậy à”
“Cậu?!” Tấn công thêm lần nữa vẫn vô hiệu nên sắc mặt của Long Khiếu thay đổi, lão kinh hãi nhìn Diệp Phong rồi nói:
“Chẳng lẽ cậu còn mạnh hơn Khí Kình Tông Sư đỉnh phong!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.