Những hoạt động nhiều người như vậy đã thành thói quen trong Phủ Kim Lăng Vương, Hồng Chấn Sơn hầu như sẽ đến đó mỗi ngày, những người phụ nữ này mỗi ngày đều khác nhau!
Bên ngoài đồn rằng, Kim Lăng Vương bao nuôi hơn 200 tình nhân trong căn biệt thự rộng lớn này!
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Kim Lăng Vương đột nhiên ngây người, cởi khăn bịt mắt màu đen ra, vẻ mặt không vui mắng chửi: "Ai vậy, mẹ kiếp, không biết ông đây đang làm việc sao?”
"Có gì thì nói nhanh lên!"
Một giọng nói vang lên từ phía ngoài cửa: "Vương gia, bang chủ của bang Long Hổ muốn gặp ngài, hẳn ta nói có chuyện gấp."
"Bang chủ của bang Long Hổ?”
Kim Lăng Vương lại chửi một câu: "Mẹ kiếp, sớm không đến muộn không đến, cứ đến ngay lúc ông đây đang muốn làm chuyện tốt."
"Để hắn ta đợi ở sảnh chính, lát nữa tôi sẽ qual"
"Vâng, Vương gia!"
"Người đẹp, ngoan ngoãn ở đây chờ ông đây, ông đây sẽ quay lại ngay!"
Nói xong, Hồng Chấn Sơn bắt đầu mặc quần áo.
"Vương gia, ngài phải nhanh lên nha, đừng để người ta phải sốt ruột chờ đợi."
"Biết rồi, biết rồi."
Hồng Chấn Sơn rời khỏi phòng với vẻ mặt thiếu kiên
Thi thể của Hồng Phi Vũ, con trai thứ ba của Kim Lăng Vương, được đặt trong sảnh chính của Phủ Kim Lăng Vương.
Là Long Nhập Hải tìm người vận chuyển thi thể, bang Long Hổ bị Diệp Phong tiêu diệt, ý nghĩ và suy nghĩ duy nhất của hắn ta bây giờ chính là Diệp Phong phải chết, hắn ta cũng không sợ sau khi Kim Lăng Vương nhìn thấy thi thể sẽ tức giận đến mức nào.
Hồng Chấn Sơn bụng phệ chậm rãi bước vào sảnh chính, vừa nhìn thấy thi thể Hồng Phi Vũ, Hồng Chấn Sơn sững sờ.
"Con trai Phi Vũ của tôi!" "Ai làm! Tên Trời đánh nào đã giết con trai tôi!"
Hồng Chấn Sơn tức giận, đập vỡ hết những chiếc bình và đồ sứ quý giá đặt trong sảnh chính!
Mọi người đứng xung quanh không ai dám lên tiếng, Long Nhập Hải lại đổ thêm dầu vào lửa, hắn ta bật khóc, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hồng Chấn Sơn, vừa khóc vừa nói:
"Vương gia, là Diệp Phong! Là Diệp Phong giết chết Tam thiếu gia!"
"Diệp Phong? Diệp Phong là ai?" Kim Lăng Vương giận dữ, hung dữ trừng mắt nhìn Long Nhập Hải.
"Hắn tự nhận là chồng sắp cưới của Tiêu Y Nhân! Sau khi nghe nói Vương gia muốn cưới Tiêu Y Nhân làm vợ lẽ thì đã ra tay giết chết Tam thiếu gia!"
"Người trong bang Long Hổ của tôi đến tranh luận với hắn, hắn trực tiếp tiêu diệt cả bang Long Hồ của tôi, giết chết tất cả anh em trong bang Long Hồ!"
Long Nhập Hải cố tình đổ thêm dầu vào lửa, đổ hết tội lỗi lên người Diệp Phong.
Hồng Chấn Sơn giận dữ nói: "Cái gì? Chồng sắp cưới của Tiêu Y Nhân? Hản có biết Kim Lăng Vương tôi muốn cưới Tiêu 'Y Nhân không?!"
"Hắn biết, nhưng căn bản hän không hề nể mặt Vương gia, còn nói...” Long Nhập Hải quỳ trên mặt đất, tiếp tục bổ sung.
"Còn nói gì nữa?!" Kim Lăng Vương hỏi.
Giọng nói của Long Nhập Hải run run, nói: "Hắn còn nói, trong vòng hai ngày, hẳn muốn Vương gia quỳ gối đến Giang Thành gặp hắn. Nếu Vương gia không đi, hai ngày nữa hắn sẽ tiêu diệt cả nhà Vương gial"
"Tiêu diệt cả nhà ông đây?”
Hồng Chấn Sơn tức giận đến run rẩy, ông ta là Kim Lăng Vương, một trong những nhân vật quyền lực nhất tỉnh Giang Nam thậm chí cả sáu tỉnh dọc theo sông, vợ lẽ mà ông ta thích bị cướp, đứa con trai yêu quý nhất của ông ta bị giết, bây giờ còn bị một chàng trai trẻ đe dọa!
"Hôm nay ông đây không giết hẳn, thề không làm người!"
Vừa nói Kim Lăng Vương vừa đá vào chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt ở giữa sảnh chính: "Vương Đạt, dẫn theo người đến Giang Thành, bắt Diệp Phong về đây cho tôi!"
Kim Lăng Vương vừa nói vừa nhìn về phía một chỉ huy trong đám thuộc hạ của mình!
“Thuộc hạ tuân lệnh!" Người đàn ông tên Vương Đạt gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Long Nhập Hải đột nhiên đứng dậy ngăn cản: "Vương gia, không được, ngài chưa thấy sự lợi hại của Diệp Phong kia đâu, súng đạn căn bản không thể làm hẳn bị thương, nếu không mấy ngàn anh em bang Long Hổ của tôi cũng sẽ không chết thảm một cách oan uổng như thế!”
Khi Kim Lăng Vương nghe thấy lời này, cả người ông ta ngây ngốc: "Cái gì? Súng đạn cũng không thể làm hắn bị thương ư, tên Diệp Phong đó còn cứng hơn cả đạn à!"