Long Nhập Hải gật đầu, trịnh trọng nói: “Vương gia, chuyện này là thật, thuộc hạ tuyệt đối không nói đùa!”
“Không thể nào?”
Hồng Chấn Sơn kinh hãi hít sâu một hơi, không tin trên đời lại có một tên quái vật như vậy.
“Ngay cả viên đạn cũng không sợ, thảo nào dám ăn nói ngông cuồng với ông đây!”
Ông ta nhìn về phía Long Nhập Hải, chất vấn: “Vậy ngươi nói xem hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Long Nhập Hải suy nghĩ một lúc, nói: “Vương gia, mặc dù viên đạn không làm hắn ta bị thương, nhưng trên tay vương gia không chỉ có súng!”
Hồng Chấn Sơn suy nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, nhà ta còn có xe tăng ống phóng tên lửa, một thăng nhãi miệng chưa dứt sữa cũng dám ngang tàng như vậy, ông đây dùng pháo nổ chết hắn tal”
“Nhưng hiện tại đám người kia đều đang ở ngoài, không thể gọi về ngay được.”
“Vương gia, không vội, hai ngày nữa là đại thọ 60 của vương gia, đến lúc đó sáu vị thống lĩnh đều đến chúc thọ vương gia, lúc đó có thể mở xe tăng ra! Chờ sau khi vương gia mừng thọ xong lại dạy dỗ Diệp Phong vẫn chưa muộn!”
Dưới trướng của Kim Lăng Vương có sáu thống lĩnh, mỗi thống lĩnh quản lý 1 vạn 5000 quân cấm vệ, mỗi người trấn giữ một phương, mỗi dịp cuối năm mới tụ về Kim Lăng gặp mặt Hồng Chấn Sơn một lần.
Nhưng lần này lại khác, đại thọ 60 của Kim Lăng Vương, chắc chắn sáu thống lĩnh sẽ đến.
“Ngoài ra vương gia có thể phát thiệp anh hùng, kêu gọi cao thủ võ lâm đến phủ Kim Lăng Vương, đến lúc đó Diệp.
Phong chắc chản phải chết!” Long Nhập Hải hiến kế.
“Được!
Hồng Chấn Sơn gật đầu, cảm thấy đề nghị của Long Nhập Hải rất hay:
“Vậy làm theo lời ngươi! Quản gia Triệu, làm theo lời của bang chủ Long Bang, hai ngày sau ta sẽ băm xác Diệp Phong kia thành ngàn mảnh báo thù rửa hận cho Phi Vũ!”
“Rõ, vương gia, thuộc hạ đi làm ngay!”
Người đàn ông để râu cá trê bước nhanh khỏi đại sảnh.
Sau khi ông ta đi, Hồng Chấn Sơn nói với Long Nhập Hải: “Vậy Tiêu Y Nhân thì phải làm sao, ta thèm cô ta rất lâu rồi.”
Long Nhập Hải nhíu mày: “Vương gia, Diệp Phong vừa chết, có được Tiêu Y Nhân không phải dễ như trở bàn tay hay sao?”
“Đúng vậy.”
Cùng lúc đó, Diệp Phong đã lái xe về đến Giang Thành.
Hắn để Thanh Loan và Hồng Yên ở Hồ Tâm Cư, sau đó một mình lái xe đến khu phố cũ ở Giang Thành, dừng lại trước một tiểu khu cũ nát.
Đến nơi này vì Diệp Phong muốn gặp một người quen cũ.
Người quen cũ này tên là Lý Hương Như, bà ấy là bạn thân của Đại sư nương, năm đó lúc Đại sư nương đi ngang qua Giang Thành rồi làm quen với bà ấy, quan hệ của hai người rất tốt.
Lần này Diệp Phong chịu sự gửi gắm của Đại sư nương đến thăm hỏi người dì Hương Như này.
“Là nơi này sao? Sao tồi tàn vậy.”
Xuống xe, Diệp Phong nhìn địa chỉ Đại sư nương đưa cho, lẩm bẩm.
Hắn đi theo địa chỉ đếm trước một tòa nhà năm tầng, sau đó đi thang bộ lên tầng 3.
Cầu thang đã lâu không tu sửa, nhìn rất rách nát, giống như lâu rồi không có người ở.