Thánh Thể Bất Phàm

Chương 99: Không dám




Khóe miệng Diệp Phong hiện lên một tia cười lạnh, nhấc chân một cái trực tiếp đá bay người đàn ông cường tráng ra hơn mười mét!
Bốp!
Người đàn ông cười tráng bay ra như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu, lập tức mất đi sức chiến đấu!
Người đàn ông gầy gò đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này vô cùng hoảng sợ.
Gã căn bản không hiểu vì sao vừa rồi Diệp Phong chịu một cú đấm mà vẫn không sao!
"Khốn kiếp!"
Gã nghiến răng mắng một tiếng, đột nhiên rút dao găm bên thắt lưng ra, nhanh như chớp đâm vào cổ họng Diệp Phong.
Dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, hiển nhiên là một con dao đã được tẩm độc.
Bốp!
Diệp Phong giơ chân đá một cái, dao găm lập tức bị đá bay lên giữa không trung bị Diệp Phong bắt được, chém ngược lại!
Phập một tiếng, dao găm đâm vào bụng người đàn ông gầy gò, máu bắn ra.
"A!"
Người đàn ông gầy gò không chịu được cơn đau, hít một ngụm khí lạnh kêu la thảm thiết.
Diệp Phong hoàn toàn không cho gã cơ hội phản ứng, nắm lấy cánh tay gã, ném mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt hai tên thuộc hạ là võ giả của Triệu Đông đều ngã ra đất, lăn lộn kêu rên.
Triệu Đông bị dọa đến ngốc, võ giả cũng không thể đối phó được Diệp Phong?!
...
"Anh Diệp Phong, anh... Anh lợi hại quá."
Cố Ninh Ninh vô cùng kích động, biểu hiện vừa rồi của Diệp Phong khiến cô ấy xem đến choáng váng, trái tim Cố Ninh Ninh đập rất nhanh, ánh mắt nhìn Diệp Phong chất chứa tình cảm ngưỡng mộ.
Cô ấy nóng lòng muốn kể chuyện đã xảy ra cho mẹ Lý Hương Như nghe, chia sẻ niềm
vui này với bà ấy.
"Tôi còn có thứ lợi hại hơn nữa, đợi có cơ hội sẽ cho em xem."
Diệp Phong xoa đầu Cố Ninh Ninh cười nói.
Nói thật, đối phó với đám thuộc hạ của Triệu Đông, Diệp Phong còn chưa phát huy được một phần trăm sức mạnh của mình.
Hết cách rồi, đám người này quá kém cỏi, Diệp Phong chỉ động ngón tay thôi cũng có thể khiến bọn chúng kêu cha gọi mẹ!
Giải quyết hai tên võ giả xong, Diệp Phong đi về phía Triệu Đông.
Triệu Đông hoàn toàn choáng váng, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Hắn ta quỳ xuống trước mắt Diệp Phong, sau đó liên tục tự tát mình:
"Ông nội, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi con đường sống, sau này tôi không dám trêu chọc cậu nữa, thật đó!"
Nói xong, Triệu Đông lại tự tát mình.
Bốp bốp bốp!
Những âm thanh giòn tan vang lên, Triệu Đông liên tục tự tát mình mười mấy cái, căn bản là không dám dừng lại.
Diệp Phong cười nhạt, xem ra hắn ta đã dùng hết sức lực rồi, má cũng sưng lên.
"Kêu ông nội thì được, nhưng mà ông nội không sinh nổi đứa cháu như vậy."
Diệp Phong nắm tóc Triệu Đông, lạnh nhạt nói.
"Vâng vâng vâng, ông nội dạy bảo đúng!"
Triệu Đông liên tục gật đầu: "Chỉ cần ông nội không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được."
"Rất tốt."
Diệp Phong nheo mắt: "Tôi hỏi anh, sau này còn dám gây phiền phức cho hai mẹ con họ không?"
"Không dám, tôi không dám nữa!" Triệu Đông lắc đầu như trống bỏi.
"Tốt."
Diệp Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đông: "Tôi sẽ nhớ kỹ những gì anh nói hôm nay, sau này còn ai dám bắt nạt hai mẹ con họ, người đầu tiên tôi hỏi tội chính là anh đó, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi... Hiểu rồi!" Triệu Đông gật đầu: "Ông nội yên tâm, có tôi ở đâu, sau này không ai dám bắt nạt mẹ con họ nữa!"
"Tốt."
"Còn nữa, thành thật một chút, không chỉ có mẹ con họ, nếu dám bắt nạt người dân khác, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu."
"Không dám, tuyệt đối không dám!"
Triệu Đông lại đồng ý, hắn ta đã hoàn toàn bị ánh mắt của Diệp Phong dọa sợ.
"Ninh Ninh, chúng ta đi."
Diệp Phong bỏ Triệu Đông lại, dẫn theo Cố Ninh Ninh rời khỏi sòng bạc ngầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.