Thành Thời Gian

Chương 23:




Tôi có một cảm giác rất kì lạ, thà rằng bị anh ta hiểu lầm, thì cũng không nói cho anh ta tôi còn có một người mẹ. Anh ta luôn luôn cho rằng tôi và anh ta giống nhau, đều không có mẹ.
Tôi nhớ đến một chuyện rất lâu trước đây.
Lúc đó tôi với Lâm Tấn Tu mới bắt đầu đối địch nhau, tôi đem theo dũng khí của “nghé con không sợ hổ”, hùng hổ tiếu ngạo giang hồ, kết quả vừa tan học liền đụng phải quỷ, bị đám tùy tùng của anh ta chặn ở một góc bên cạnh khu lớp học.
Tôi có tính cách cứng rắn cổ quái, không muốn kể cho hiệu trưởng và bố những chuyện phiền phức mà tôi gặp phải, thứ nhất là do họ quá bận, thứ hai là cho dù nói ra thì cũng chả có tác dụng gì.
Tôi nhớ đó là tuần thứ hai sau sự kiện hồ bơi, tôi bị người ta hất cho nửa thùng nước, nước lạnh cóng theo tóc nhỏ xuống, chảy qua cổ, thấm ướt cả áo len, dính vào da tôi chảy xuống dưới, áo lót cũng ướt hết.
Đám người đó vẫn không chịu dừng lại, không biết bọn họ nghe được ở đâu chuyện từ nhỏ tôi đã không có mẹ, tụm lại chê cười tôi, lời nói ác độc đến mức bây giờ nghĩ đến tôi cũng tức đến phát run.
Một tên con trai lớn hơn tôi một lớp chửi tôi rất ác liệt, lúc đắc ý chỉ vào mũi tôi mà cười lớn, “Mẹ mày thà chết cũng không cần mày và ông bố cổ lỗ của mày đâu.”, Tôi vừa biến sắc, bỗng nhiên nhìn thấy tên đó không nói nữa, ánh mắt kinh khủng, giống như tôi bỗng nhiên biến thành một con khủng long bạo chúa. Tôi lạnh đến mức phát run lẩy bẩy, nhưng tay của tên đó lại còn run kinh khủng hơn cả tôi.
Tôi không thấy bản thân mình có thể dọa tên đó thành như vậy. Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy “tên đầu sỏ” Lâm Tấn Tu. Anh ta không nhìn tôi, nhìn đám con trai xem chuyện hay ho, sắc mặt xanh xám, sự tức giận ngưng đọng trong mắt và trong từng bước đi, khí thế ngút trời.
Mù tịt quay đầu lại, tất cả những người ở đây trong khoảng khắc mặt đều biến sắc, run run rẩy rẩy. Hiệu quả giống như bị một trăm thầy giáo quản giáo nghiêm khắc trong một trăm giờ đồng hồ vậy.
Mặc dù bây giờ tôi cũng không hiểu, Lâm Tấn Tu mười tám tuổi lúc đó học được ở đâu ra cái khí thế bức người ngút trời như vậy, rõ ràng mọi người người đều mặc một loại đồng phục xanh trắng như nhau. Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, vô hình chung tôi cũng đã có được sự cứu vớt.
Lâm Tấn Tu đi vòng qua tôi, đi đến trước mặt cái tên vẫn đang chỉ vào mũi tôi, tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh ta, chỉ cảm thấy anh ta giống như một ngọn núi lớn đứng chắn trước mặt tôi; tên kia một tiếng cũng không nói, cúi đầu mạnh tay tát cho mình mấy cái bạt tai.
Thực sự rất mạnh tay, lực còn lớn hơn lúc tên đó bắt nạt tôi.
Lúc đó tôi mới mười lăm mười sáu tuổi, ít ít nhiều nhiều cũng ôm tâm tư lãng mạn. Một góc nào đó trong tim ấp ủ một chút ảo tưởng: Lẽ nào Lâm Tấn Tu đến cứu tôi? Rất nhanh áo tưởng đã bị đập vỡ.
Đám người đó tản đi rất nhanh, Lâm Tấn Tu dẫn tôi đi tới phòng làm việc của hội, vứt cho tôi một cái khăn mặt, rồi hỏi tôi một câu đến nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới: Em không có mẹ?
Tôi trầm mặc cúi đầu. Rất rất lạnh, toàn thân tê rần không thể chịu đựng nổi, không muốn đấu võ mồm với anh ta. Trong lòng cảm thấy rất phức tạp, mặc dù anh ta giúp tôi một lần, nhưng truy ra gốc gác, tôi bị bắt nạt là do anh ta mà ra.
Tôi nghĩ linh tinh, lại nghe thấy giọng nói của anh ta: Lúc nào?
Tôi không hiểu ý, ngây ra một lúc mới nghĩ ra anh ta vẫn biết tục câu chuyện lúc nãy, lập tức trả lời, tôi từ trước đến nay không có mẹ, bố tôi nói bà sinh ra tôi thì đi luôn.
Anh ta nhìn tôi. Nếu mà tôi phân biệt không nhầm, tôi nghĩ tôi nhìn thấy từ trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh ta, nhìn thấy cái gọi là cảm xúc đồng tình. Anh ta không phải loại người có thể lộ ra sự đồng tình không cần thiết. Trừ phi anh ta giống với tình cảnh của tôi.
Nhưng anh ta không nói gì nữa, phất tay để tôi đi.
Đi đến cửa anh ta nhẹ nhàng nói: Nhận sai với tôi, chuyện đã qua thì sẽ không nhắc đến nữa.
Từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi, những chuyện trái nguyên tắc, trái lương tâm tuyệt đối không được làm. Cho dù tôi bị bắt nạt kinh khủng hơn ngày hôm nay thì cũng không nhận sai với anh ta. Bởi vì căn bản tôi không sai.
Tôi cười lạnh, sập cửa ra ngoài.
Dưới mắt anh ta, tôi chắc chắn không phân biệt thị phi; vì vậy ngừng được mấy hôm, bắt bạt tôi lại tiếp tục diễn ra.
Sau đó trong quá trình đấu tranh với Lâm Tấn Tu, tôi dần dần biết được, lúc Lâm Tấn Tu ** tuổi, mẹ anh ta qua đời trong một tai nạn bất ngờ, mà cái hôm tôi bị anh ta gặp trong trạng thái thê thảm ấy, trùng hợp là ngày giỗ của mẹ anh ta.
--nói lại, cũng là ngày hôm nay.
“Chuyện có thể khiến em xin nghỉ, chắc chắn là chuyện lớn rồi.”
Lâm Tấn Tu thấp giọng cười cười. Ngữ khí mang theo ý cười và giọng điệu của những ngày xưa, cho thấy tâm tình anh ta đang tốt lên. Tôi thu lại những tư tưởng tình cảm lởn vởn trong quá khứ, cũng nhẹ nhõm trở lại.
Cảm xúc của anh ta hôm nay khác thường, chỉ có thể có liên quan đến người mẹ đã qua đời của anh ta.
“Đi hẹn hò với người ta.” Tôi trả lời anh ta như vậy.
“Hẹn hò?”
“Một đồng nghiệp ở Menlo.”
“Uhm, người đó--” Vì anh ta không nghĩ ra tên nên dừng một chút, “Thẩm gì đó?”
Tôi không cảm thấy Lâm Tấn Tu có thể quan tâm đời tư của tôi đến mức này, chắc là ai trong nhà hàng đã nói cho anh ta việc dạo này tôi thân với Thẩm Khâm Ngôn, nhưng chuyện này từ trước đến nay cũng không phải là bí mật gì.
“Chuyện là như thế đấy.”
Tôi trả lời đầu cũng không ngẩng, động tác trên tay không chậm đi chút nào. Dọn dẹp đến bên cạnh bàn trà, Lâm Tấn Tu dứt khoát gác chân lên bàn trà, tôi quỳ xuống thảm, dọn dẹp mảnh thủy tinh, dùng vải mềm từng chút từng chút thấm hết nước bẩn trên thảm. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngực anh ta bên cạnh rung động nhẹ, lần đầu tiên sau khi vào phòng nghe thấy anh ta cười thành tiếng.
“Tôi không biết rằng em cũng có hứng thú với loại bé trai như thế.”
“Cậu ấy nhỏ hơn em một tuổi, nhưng tuổi tác không là vấn đề,” Tôi thuận miệng nói, “Em từ trước đến nay cũng không phủ định bản thân là đứa thích cái đẹp.”
“Tiêu chuẩn quá thấp.” Lâm Tấn Tu mở miệng không nặng không nhẹ.
“Tiêu chuẩn cũng không phải vật sống, thích hợp với bản thân là được rồi.” Tôi lườm anh ta, trả lời.
“Xem ra trình độ thẩm mĩ của em giảm kinh khủng quá,” Anh ta cười nhẹ, nghiêng thân trên, giơ ngón tay gõ gõ trán tôi, “Rót cho tôi cốc nước”
Tôi đứng thẳng người, tháo găng tay, vào bếp rót nước mang ra.
Anh ta hài lòng nhận cốc nước, rất có hứng thú, “Bọn em ở cùng nhau thì làm cái gì?”
Nói với Lâm Tấn Tu chuyện của người khác có vẻ an toàn, tôi cũng vui vẻ mà kiếm chuyện nói.
“Trong tình huống bình thường, em giúp cậu ấy phụ đạo. Em gợi ý cậu ấy thi vào học viện kịch nghệ của trường mình, bây giờ vẫn đang chuẩn bị thi đầu vào.”
“Hẹn hò ngày hôm nay cũng như thế?”
“Cũng không phải thế, cậu ấy cùng vài người bạn tạo thành một đoàn kịch nhỏ, tự mình chuẩn bị một vở kịch, em đi xem bọn họ diễn kịch.”
Lâm Tấn Tu “ừ” một tiếng, tỏ ý tôi cứ nói tiếp.
“Một đoàn kịch rất có sức sống,” Tôi nói, “Diễn “Cõi Chết” của James Joyce, mọi người đều vô cùng nhiệt tình, tuy chỉ có một khán giả là em nhưng họ vẫn diễn rất nghiêm túc. Đặc biệt là Thẩm Khâm Ngôn, em không ngờ được cậu ta thực sự có thiên phú--”
Giọng nói của tôi bỗng nhiên dừng lại. Cánh tay bên phải lặng lẽ tiếp cận, ngón tay “xoẹt” bắt lấy cằm tôi, cưỡng chế tôi ngẩng đầu lên. Tôi suýt nữa thì cắn phải lưỡi, vì dọn dẹp nên tôi nửa quỳ giữa bàn trà và sô-pha, chỗ trống có thể cử động cực ít, vừa tức giận vừa hoang mang không hiểu mà nhìn Lâm công tử nhàn nhã ngồi trên sô-pha. Phí cho tôi từ lúc vào cửa luôn luôn thuận theo tính khí của anh ta.
“Em nghe An Lộ nói gì rồi?” Lâm Tấn Tu hơi cúi người xuống, nhìn vào mắt tôi, “Có chuyện cần nhờ tôi cứ nói thẳng. Tôi không hi vọng em vòng vo với tôi. ”
Tôi hoàn toàn mù mịt, “Hả?”
Lâm Tấn Tu ngẩn ra, ngay lập tức cười lên, “Cũng phải, là tôi nhất thời đa tâm. Em thực sự từ trước đến nay chưa cầu xin tôi điều gì.”
Cầu xin anh ta? Tôi cười lạnh trong lòng, trừ phi não bị lừa đá. Ngón tay của anh ta bắt lấy cằm tôi, tôi không thích bị anh ta khống chế như vậy, cau mày vặn vặn người. Chỉ là thiên thời địa lợi nhân hòa đều đứng về phía Lâm Tấn Tu, tôi không những không thoát khỏi ngón tay anh ta, cả bên má trái đều rơi vào trong bàn tay anh ta.
Cảnh này giống với một cảnh nào đó ba năm trước, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng “leng keng” trong lòng.
“Hứa Chân,” Ngón tay Lâm Tấn Tu chà vào tóc mai của tôi, ngón cái vuốt ve môi dưới của tôi, chầm chậm mở miệng, “Nếu lúc nào em cũng nghe lời như thế này thì tốt.”
Tôi mặt không biểu cảm đặt dụng cụ dọn dẹp trong tay xuống, dùng tay đẩy tay phải của anh ta đang dừng trên mặt tôi ra. Chúng tôi đều rất rõ ràng, nếu lúc nào tôi cũng nghe lời như vậy, thì lúc này đây đứng trong căn phòng này đã không phải tôi rồi.
Ngay lập tức anh ta cười bỏ tay ra, cảm khái nói: “Vẫn là không nên thay đổi. Tính khí kiêu ngạo của em coi như ngày nào tôi cũng thấy rồi.”
Bận đến mức eo nhức lưng mỏi, nhìn chung trước mười một giờ dọn dẹp xong căn phòng, lại mất sức đem hai bọc rác to vứt vào góc hành lang. Trở về phòng gặp phải hai sư huynh ở tầng trên, bọn họ cười ám muội với tôi.
Về phòng để các dụng cụ về chỗ cũ, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Lâm Tấn Tu vẫn luôn nhàn nhã ngồi trên sô-pha, trên đôi chân dài đặt một cái laptop, tôi chào hỏi anh ta, chuẩn bị ra về.
Anh ta gọi tôi lại, “Trước năm mới, em có thể không cần đến Menlo nữa.”
Tôi ngẩn người, “Tại sao? Em làm không tốt à?” Tôi tự cho rằng không mắc lỗi nghiêm trọng nào, làm việc cũng gọi là nghiêm túc, tuyệt đối không vì mình có “hậu đài” mà kênh kiệu.
Khóe miệng Lâm Tấn Tu mang theo ý cười nhẹ, “Đối với tôi mà nói đồ hầu gái không còn sức hấp dẫn gì nữa rồi.”
Tôi không nói gì, tay hơi run. Công việc này là anh ta cho tôi, đương nhiên lúc nào cũng có thể lấy đi. Cảm giác vô lực chiếm linh toàn cơ thể, đến nói cũng không muốn nói.
Anh ta chầm chậm nâng cằm lên, “Em kì thực không thích công việc bồi bàn.”
Anh ta không nói sai, tôi thực sự không thích công việc bồi bàn, nhưng vẫn cảm thấy không nỡ. Công việc này lương lậu không tồi, khách hàng cũng rất hào phóng, tiền tips vồ cùng khả quan, từ trước tôi cũng không phải là đứa ích kỉ tính toán, nhưng tôi muốn tự mình nuôi sống bản thân, công việc này có thể cho tôi một chút cảm giác an toàn. Hơn nữa, ở đây tôi đã quen biết Thẩm Khâm Ngôn, đây chính là thu hoạch lớn nhất.
“Em làm bồi bàn lãng phí tài năng rồi, tới giúp tôi. Tôi mới tiếp nhận một công ty, cần người trù hoạch thương nghiệp, kỳ nghỉ em có thể đến thực tập, ” Lời nói của Lâm Tấn Tu đơn giản nhưng ý tứ lại đầy đủ “Tôi biết em thiếu tiền, vì vậy, đối đãi chắc chắn tốt hơn Menlo nhiều,” Anh ta nhìn thẳng tôi, “Đây là lời mời.”
Tôi trừng anh ta, trong đầu trống rỗng, chỉ là không biết giọng nói từ chỗ nào trong đầu đấu tranh qua lại, hét to “Đây được coi là chuyện gì thế này”. Bên cạnh Lâm Tấn Tu trước nay đều không thiếu người làm việc, người theo anh ta thực sự quá nhiều, thực sự không phạm đến tìm tôi. Cúi đầu nhìn mũi giầy, cảm giác được ánh mắt của anh ta vẫn dừng trên người tôi, nhọn như đinh nhìn tôi.
Nhưng tôi biết anh ta không đùa, đây thực sự là một lời mời.
“Học trưởng Lâm, cảm ơn lời mời của anh. Nhưng mà để em suy nghĩ đã.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh ta, chầm chậm lùi đến cửa, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta.
“Chuyện của ba năm trước--”
Trong nháy mắt tôi đông cứng ngay tại chỗ, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó lấy ra rồi lại nhét vào. Tôi nghĩ không ra vì sao bây giờ anh ta lại nhắc lại chuyện này, nhưng dừng lại mấy phút, tôi vẫn không nghe thấy đoạn tiếp theo.
Tôi hít sâu, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.