Thành Thời Gian

Chương 72:




Đầu óc nặng trịch chân nhẹ bẫng rời khỏi phòng làm việc của anh ta, đầu óc hỗn loạn, tôi nhìn thấy Lâm Tấn Dương và mấy trợ lý mặc vest chỉnh tề vừa nói chuyên vừa đi ra từ sau cánh cửa thủy tinh. Không có sức nói chuyện, tôi cố gắng duy trì chút cảm xúc bình thản cuối cùng, gật đầu coi như chào hỏi. Lâm Tấn Dương nhìn thấy tôi, vẻ mặt kinh ngạc lóe lên rồi biến mất, lập tức dừng lại gọi tên tôi, “Hứa Chân.”
“Lâm tiên sinh.” Tôi nói, anh ta gật đầu với người bên cạnh, một nhóm người vào phòng họp trước. “Theo anh.” Điểm không hay của việc khí thế không bằng người đó là, anh ta muốn nói chuyện với tôi tôi không thể không để mặt mũi cho anh ta, nhắm mắt theo đuôi đi sau anh ta, chân rẽ vào một căn phòng nghỉ trang trí tinh xảo.
“Lâm tiên sinh, em đến tìm học trưởng ạ.” Lần trước chúng tôi giao chiến trong điện thoại có thể nói là tan rã không vui vẻ, tôi chỉ muốn nói xong rời đi nhanh chóng, “Nhờ anh ấy giúp trấn áp các loại tin tức của em. Chính là như vậy ạ.”
Trên khuôn mặt không chút cảm xúc của anh ta lóe lên một sự hứng thú khó mà nhận thấy được, “Sao em có thể tới tìm A Tu?”
Lời nói của tôi đơn giản nhưng ý tứ thì đầy đủ “Ngoại trừ anh ấy, không có ai có thể giúp em.”
“Với tình tình của em, người lúc này đây không nên tìm nhất chính là nó.” Anh ta hiểu tôi bao nhiêu? Chúng tôi chẳng qua gặp mặt mấy lần mà thôi.
Tôi nói đơn giản: “Trước khác nay khác.”
“Ảnh của em và Cố Trì Quân bị công khai, nó không thoát được can hệ tới,” Lâm Tấn Dương liếc tôi, “Em sẽ không trách nó chứ?”
Tôi rất bất ngờ, không ngờ Lâm Tấn Dương xưa nay trầm ổn lạnh lùng hôm nay lại nói nhiều như vậy. “Không, không phải anh ấy.” Tôi im lặng một lát, lắc đầu, “Chuyện bức ảnh không liên quan đến anh ấy, chí ít ban đầu không có liên quan.”
Lâm Tấn Dương ngẩn người, giống như thực sự giật mình, “Em tin nó?”
Tôi lắc đầu rồi khép hai mắt, “Em quen học trưởng nhiều năm như vậy, tuy anh ấy tự cao tự đại, còn có chút yêu bản thân, trong ngoài lại không đồng nhất, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh ấy… Người kiêu ngạo như vậy sẽ không làm loại chuyện này.”
Anh bất ngờ, khuôn mặt nghiêm trang hiếm có biểu hiện ra sự buồn bã, có vẻ đang suy ngẫm, “Chẳng trách A Tu có thể đối với em…”
Tôi không để ý tới ý ngầm trong nửa câu sau của anh, rồi gọi anh, “Lâm tiên sinh…” Lâm Tấn Dương nhìn tôi, “Có việc à?”
“Không, không có ạ.” Tôi im lặng rất lâu rồi lắc đầu, “Em có thể đi chưa ạ?” Anh ta gật đầu, tôi cúi người rời khỏi. Chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh ta luôn dừng trên người tôi, giống như mũi nhọn trên lưng.
An Lộ đưa tôi về nhà, đưa đến tận bãi đỗ xe dưới lâu. Tôi nói với nó “Chị không mời cô lên trên nữa.”
Con bé cười khổ nói, “Không sao ạ”, rồi thấp giọng thở dài, thấp giọng nói, “Học tỷ, em xin lỗi, chuyện này em không giúp được chị.”
Tôi vỗ vai nói, “Bây giờ là tốt lắm rồi.” Đây là kết cục tự tay tôi bày ra, giống như mạng nhện vây lấy người, chỉ có mình tôi có thể giải quyết. An Lộ có thể giúp tôi đến bước này, đã tận lực rồi. Những người khác cuốn vào chẳng qua đều là bia đỡ đạn mà thôi.
Lúc tôi mở cửa thì Cố Trì Quân đang ở phòng giữ quần áo thu dọn hành lý, trên mặt đất có bốn năm cái va li đang mở, quần áo của tôi bày ở trên giường, anh gấp từng cái, gọn gàng để vào trong vali. “Đừng thu dọn nữa.” Cổ họng tôi khàn khàn, Cố Trì Quân ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặc vốn thoải mãi chợt thay đổi, giơ tay kéo tôi, ngón tay sờ mặt tôi, “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, em lại khóc à? Hôm nay gặp phải chuyện gì?”
“Em không đi Thụy Sĩ nữa.” Tôi nói.
Ngữ điệu của Cố Trì Quân cao lên, “Sao? Không phải đều nói xong rồi sao? Chuyến bay ngày mai.”
“Em không đi nữa.” Tôi lặp lại một lần, sau lời nói này tôi không biết tôi dùng vẻ mặt gì để nói ra, chỉ cảm thấy tim như tro tàn, biểu cảm trên mặt đại khái cũng chẳng dễ nhìn. Tôi ngồi trên mặt đất, ngẩng mặt lên, “Chúng ta chia tay đi.”
“Im miệng!” Cố Trì Quân nổi giận, đứng lên đá văng vali, khuôn mặt đẹp trai u ám. “Loại lời nói này không được để anh nghe thấy lần thứ hai.” Tôi hoàn toàn ngây ngốc, anh thở dốc nặng nề mấy tiếng rồi cố gắng bình tĩnh, “Buổi sáng lúc ra ngoài vẫn bình thường, em sao thế? Em gặp phải chuyện gì?”
“Em đi gặp Lâm Tấn Tu” Hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo, “Để anh ta…trấn áp hết thảy những tin tức liên quan đến bố em.” Anh thực sự thông minh, một giây sau liền nói: “Lâm Tấn Tu áp chế em?” Nói xong liền trầm mặt ôm eo tôi, động tay cởi quần áo tôi.
Tôi nghĩ tâm lý học của Cố Trì Quân thực sự học không uổng, luôn có thể phân tích chính xác tâm tư của tôi, nếu như anh làm bác sĩ tâm lý, chắc chắn cũng vô cùng ưu tú. Chỉ có điều nhân vô thập toàn, cẩn thận mấy cũng sơ sót, có một chuyện anh không biết. Tôi giãy dụa, “Anh làm gì thế?”
Anh không nói, động tác trên tay nhanh hơn. Mặt tôi cũng đỏ lên, hết sức đẩy anh ra, “Không có! Lâm Tấn Tu không động vào em! Anh ta sẽ không làm loại chuyện đó.” Cố Trì Quân quả nhiên dừng tay, khẽ “Ừ” một tiếng, “Tại sao?”
“Cái gì?”
“Anh nói tại sao em đi tìm Lâm Tấn Tu giúp đỡ?”
Tôi không tiếp lời, quay đầu nhìn chằm chằm một điểm hư vô trong không trung, “Trì Quân, bức ảnh chúng ta ở Thụy Sỹ. Là anh đưa cho phóng viên đúng không?”
Khuôn mặt Cố Trì Quân không có biểu cảm gì nhìn tôi, “Nói linh tinh gì đấy?”
“Em biết là anh.”
“Sao không phải là Lâm Tấn Tu?” Cố Trì Quân nghiêm mặt nhìn tôi, “Xảy ra chuyện em hoài nghi đến anh? Cậu ta biết em không có cách nào chịu được phóng viên, đưa ảnh cho phóng viên, ép em đi cầu xin cậu ta, sau đó chia tay anh. Đây không phải là thủ đoạn của cậu ta sao?”
“Lâm Tấn Tu… sẽ không làm loại chuyện này,” Tôi cúi đầu, ngừng một chút, “Anh ta vô cùng kiêu ngạo, luôn cho rằng em là vật sở hữu của anh ta… anh ta sao có thể để cả thế giới đều nhìn thấy ảnh em và anh ở cùng nhau? Chuyện này đối với anh ta mà nói là sự nhục nhã nghiêm trọng nhất, còn hơn là bị một cái bạt tai trước mặt toàn thế giới.”
Anh không nói năng gì nữa, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ. “Lần thứ năm rồi.”
“Cái gì?”
“Đây là lần thứ năm em nói với anh, em tin tưởng Lâm Tấn Tu hơn cả anh.”
Tôi cụp mắt, “Anh là chuyên gia phân tích tâm lý học, anh nói cho em, mỗi lần em có nói sai không? ”
Cố Trì Quân xoay người, anh ngược sáng, toàn bộ vẻ mặt hơ mồ không thấy được. Ngữ khí anh bình thản, thái độ ung dung, “Hứa Chân, em xem xem, chuyện đã đến nước này, em còn nói đỡ cho Lâm Tấn Tu…” Cho đến bây giờ, anh trái lại rất bình tĩnh, tôi nghĩ anh thực sự là một người đàn ông đáng sợ.
Tôi im lặng một lúc, vô cùng trấn định tiếp tục mở miệng, “Em quen biết Lâm Tấn Tu quá lâu rồi, còn lâu hơn anh. Mà anh, từ trước đến nay em đều không biết có thể tin anh hay không. Lúc anh hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh, em đã hỏi anh nhiều lần như vậy, anh đều giấu diếm em. Anh biết diễn kịch như thế, em căn bản nhìn không ra cảm xúc thật của anh.”
“Anh giấu em chính vì sợ em nghĩ linh tinh lại đổi lại sự không tín nhiệm của em.” Giọng nói của Cố Trì Quân mang đầy sự tự giễu.
“Tại sao anh phải hủy bỏ hợp đồng với công ty? Không sai, Lâm Tấn Tu o ép anh, tình hình thực thế vừa hay tương phản, ” Cố Trì Quân ngừng từng chữ, “Công ty điện ảnh sắp xếp lịch trình một năm sau của anh dày đặc. Nếu như không nêu ra hủy bỏ hợp đồng, mấy tháng này căn bản không thể ở bên cạnh em. Nếu như gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, yêu thế nào?”
“Hứa Chân, em còn không biết sao? Từ trước đến nay em không có cách nào loại bỏ được Lâm Tấn Tu. Anh mất nhiều sức lực mới đuổi được Lâm Tấn Tu ra khỏi trái tim em, cuối cùng theo đuổi được em. Mặc dù như vậy, anh cầu hôn em nhiều lần như vậy, em cũng không chịu đồng ý hoặc ít hoặc nhiều cũng là vì Lâm Tấn Tu,” Vẻ mặt anh mệt mỏi, “Nếu như chín mươi phần trăm thời gian anh đều ở bên ngoài đóng phim, em sẽ như thế nào? Chỉ cần ba tháng, không, cũng có thể không đến ba tháng em sẽ trở về bên cạnh Lâm Tấn Tu.”
Tôi như bị sét đánh, lúc này mới biết thế nào là nhẹ giọng nhưng lời nặng nề. Vô thức quỳ xuống đất, tôi ôm mặt, trong cơ thể có cơ quan bị xé rách, đau đớn bứt rứt.
“Cuối cùng hiểu rồi?” Cố Trì Quân cũng quỳ xuống, giơ tay sờ mặt tôi, “Em tin tưởng cậu ta hơn anh, ví dụ như, em thậm chí cũng không chịu nói cho anh nguyên nhân thực sự em đi cầu xin Lâm Tấn Tu giúp đỡ… sau khi sống cùng anh, mỗi tối em đều ngủ không ngon. Mấy tháng này, anh bên cạnh không dời em, em vẫn tơ vương cậu ta. Vừa bắt đầu anh đã biết, Lâm Tấn Tu là một cái dằm trong tim em. Cậu ta ở giữa chúng ta không phải là vì cậu ta là nhị công tử Lâm Thị mà là vì em đã từng yêu cậu ta. ’
Cố Trì Quân không giống với người khác, lúc người khác tức giận thường sẽ mất lý trí nhưng anh lại không, mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng, cực kỳ có trật tự. Anh ngồi vào mép giường, gấp toàn bộ quần áo của tôi trên giường, lúc anh gấp đến bộ thứ bảy, anh lẳng lặng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Được, chúng ta chia tay.”
Một mình Cố Trì Quân đi Thụy Sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.