Thành Thời Gian

Chương 73:




Hôm sau tôi ở trong ký túc xá ngủ đến tận buổi chiều. Rất lâu rồi tôi không ngủ dài như vậy, lúc một mình ngồi ngây ngẩn trên giường, tôi mở điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn anh gửi cho tôi, “Căn nhà của em, anh rất xin lỗi. Lâm Tấn Tu sẽ trả lại nhà cho em. Anh đang ở sân bay, hai mươi phút nữa sẽ lên máy bay. Hứa Chân, tạm biệt.”
Tin nhắn gửi từ một tiếng trước, anh bây giờ đã ở trên cao cách mặt đất hàng vạn mét rồi.
Anh cuối cùng vẫn lên chuyến bay đi Châu Âu, rời bỏ tôi. Nghĩ kỹ thì thực sự là một lần chia tay hòa bình, không hề trắc trở, nói đoạn là đoạn. Tôi muốn chia tay với anh, anh liền dễ hợp dễ tan với tôi. Cố Trì Quân nói mình cầm lên được nhưng không buông xuống được, thực ra căn bản không phải. Anh mới là người cầm lên được buông xuống được, dứt khoát thẳng thắn. Lúc bỏ ra tình cảm thì toàn tâm toàn ý, lúc thu lại tình cảm cũng dứt khoát thẳng thắn. Như vậy cũng tốt, tôi cuối cùng không cần chạy đi chạy lại giữa trường và nhà anh rồi, có thể sống trong trường, trầm mặc lên lớp tan lớp, chuẩn bị luận văn và kì thi sắp tới ở thư viện. Tôi bình tĩnh tự nhiên thay quần áo, xuống giường, tới phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó mở máy tính, lên mạng search tin tức, tin tức liên quan đến tôi và bố trên mạng và báo đã được gỡ đi, không thấy bóng dáng đâu cả.
Tôi thay số điện thoại trước đây, cả ngày yên tĩnh, chưa từng reo lên. Lâm Tấn Tu làm việc quả nhiên không sơ hở chút nào.
Cuộc sống của tôi lại khôi phục yên ổn, hủy bỏ xin nghỉ, lên lớp tan lớp không có người quấy rầy, trong trường tuy vẫn có người có ánh mắt hiếu kì với tôi nhưng cũng không quá đáng quá. Tôi nghĩ đó là do Lâm Tấn Tu thường xuyên ở bên tôi. Ai dám chọc đến anh ta chứ? Anh ta ở bên cạnh tôi cũng không làm chuyện gì khác, chỉ ăn cơm cùng tôi, cùng học trong thư viện, thậm chí giúp tôi chuẩn bị tài liệu luận văn, quả thực có thể gọi là quan tâm săn sóc. Vi San vô cùng cẩn thận nói với tôi, “Tao vẫn cảm thấy mày và học trưởng ở cùng một chỗ hợp hơn.”
Trong thời gian này tôi biết cuối cùng mẹ tôi vẫn kết hôn, bà chọn kết hôn ở giáo đường. Sự phô trương của hôn lễ dường như không nhỏ, nghe cách nói khoa trương của Tiểu Nhụy, khách mời đều là người nổi tiếng ở Tĩnh Hải, vì thế trước hôn lễ phải tập dượt một lần. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với hôn lễ của bà, hận không thể tránh càng xa càng tốt, Lâm Tấn Tu nói vài lần tôi đều làm ngơ. Lần cuối cùng anh ta nhắc đến tôi còn muốn giả ngốc, anh ta cầm bút gõ sách tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh ta, “Đừng nghĩ giả vờ hồ đồ để trốn.” Anh ta chắc chắn cảm thấy một mình mình khó chịu không có lợi vì thế muốn lôi tôi đi cùng chịu tội với anh ta. “Đúng là to gan,” Tôi trả lời lại một cách mỉa mai, “Chướng ngại của em và bà ấy vẫn còn, anh không sợ cái mặt u ám của em tới hôn lễ làm loạn à?”
“Anh còn đang buồn không tìm được người đến hôn lễ làm loạn đây, em có thể đưa ra chủ động phá hoại anh vô cùng hoan nghênh,” Lâm Tấn Tu không ngẩng đầu, “Dù sao người mất mặt cũng không phải anh, là người họ Hứa kìa. Anh chỉ cần an tâm làm ngư ông đắc lợi là được rồi.” Tôi chán nản. “Em có cái mặt nào có thể mất chứ? Dù sao em cũng chẳng quen khách khứa, có mất mặt đương nhiên là mất mặt nhà họ Lâm.”
“Mất mặt anh?” Lâm Tấn Tu nghiêng đầu nhìn tôi, nhạt giọng nói, “Chỉ có vợ anh mới có thể khiến anh mất mặt.” Tôi hận không thể cho mình một cái tát, cho mày lắm mồm! Lâm Tấn Tu giở lịch thi của tôi, ngữ khí chân thận, “sau khi thi xong “luật tài chính” anh đến đón em.”
“Này…” Tôi buồn bực, “Anh ít tự đưa ra quyết định có được không hả?”
Lâm Tấn Tu không để ý đến tôi, lấy luận văn của tôi bị giáo sư phê “sửa lại” bằng bút đỏ cúi xuống xem, “Luận văn gần đây của em thực sự chán quá, xử lí số liệu sai từ đầu đến cuối, hoàn toàn là làm cho có lệ, muốn kéo dài thời gian tốt nghiệp à?” Ngữ khí của anh ta không tốt đánh giá luận văn của tôi, rồi cầm bút sửa, khoanh mấy chỗ sai quan trọng, “Hứa Chân, anh không quan tâm đến lúc đó em ủ rũ như thế nào nhưng em cần phải xuất hiện.” Ba ngày sau, rốt cuộc tôi vẫn bị anh ta túm đi.
Giáo đường rộng lớn, có lịch sử rất nhiều năm, vô cùng yên tĩnh. Lâm Tấn Tu đang ở cửa ra vào vội vàng nói chuyện với nhóm tổ chức hôn lễ, tôi nhìn không chớp mắt đi vào giáo đương, trùng hợp nhìn thấy một mình mẹ lẳng lặng đứng giữa đường vào giáo đường.
Bà mặc một bộ giao nhau giữ màu trắng và xám, mang găng tay tơ tằm mềm mại, chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy tôi thì ngẩn người. Vẻ mặt vui mừng không rõ. Xem ra bà không vui khi nhìn thấy tôi, điểm này mẹ con chúng tôi thật ra hơi giống nhau. “Đến rồi à?” Tôi gật đầu. Bà cụp mắt suy nghĩ một lát, “Lại đây.” Bà đi về phía trước, cuối cùng ngồi xuống hàng ghế đầu tiên của giáo đường, đặt túi xuống, tay để lên đầu gối, cũng tỏ ý tôi ngồi xuống.
“Gần đây mẹ đã nghĩ rất nhiều, con giận mẹ là có lý do, mẹ đã làm sai rất nhiều chuyện. Bác sĩ tâm lý nói mẹ con cần gặp mặt thẳng thắn thành khẩn,” Bàn tay đặt trên đầu gối của bà lại hơi run rẩy, “Hứa Chân, nhưng có một số chuyện không phải như con tưởng tượng, cho mẹ một chút thời gian, mẹ sẽ kể hết cho con.”
“Không cần đâu,” Tôi thờ ơ, “Con đều biết.”
Bà thực sự bất ngờ, mi nhíu lại, “Con đều biết những gì?”
Tôi cười điềm nhiên như không, lưng dựa vào đài rửa tội, “Người mẹ đi tảo mộ tên là Lạc Viễn Hoạch, là bạn đại học của mẹ, ông ta thích hoa chi tử nhất, hai người cùng chung chí hướng, rất yêu điện ảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể hiến dâng sinh mệnh cho điện ảnh…” Suy cho cùng mẹ là người có bản lĩnh, sau khi giật mình một khoảng thời gian ngắn liền khôi phục lại bình tĩnh, “Bố con nói cho con? Không, không thể nào, ông ấy không thể nói cho con.”
“Đương nhiên không thể,” Tôi nói, “Hơn hai mươi năm này, bố chưa từng nhắc đến chuyện có liên quan đến mẹ trước mặt con, càng không thể nhắc đến người họ Lạc.”
“Vậy con có biết…” Dường như bà hạ quyết tâm rất lớn, “Viễn Hoạch là…”
“Con rất rõ ràng,” Tôi liếc bà, “Được rồi, mẹ hãy cứ im miệng đi, loại chuyện cũ này cũng không biết xấu hổ nói với con, đừng làm quá khó coi, tuy cái tình cảnh này cũng đủ khó coi rồi. ”
“Cái ngữ khí quái gở này của con là ra sao?” Bà thực sự không nhịn được nữa, “Cảm thấy mẹ không giúp con sao? ”
Tôi e sợ không thể gây tổn thương bà, lạnh lùng nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, điều này con không dám.”
“Lúc đó mẹ nói như vậy chỉ là vì muốn con nhận được bài học mà thôi, nếu con đã muốn yêu đương với Cố Trì Quân thì phải chuẩn bị sẵn sàng,” Mẹ hít sâu, dường như đang bình ổn tâm tình, “Cố Trì Quân là người đàn ông biết nắm lấy trái tim người khác nhất mà mẹ đã từng gặp, con căn bản không khống chế được cậu ta, chỉ có thể bị cậu ta dắt mũi đi. A Tu mới thực sự tình sâu nghĩa nặng đối với con.”
Bà không nhắc đến Lâm Tấn Tu còn tốt, vừa nhắc đến tôi liền nổi trận lôi đình. Tôi không che giấu chế nhạo, “Mẹ kế còn chưa làm mà tâm linh lại tương thông như vậy. Không biết mẹ đẻ của Lâm Tấn Tu biết được có khóc trong mộ hay không nữa?”
“Đủ rồi! Quá cay nghiệt!’
“Cay nghiệt? Như vậy mẹ đã không chịu nổi rồi hả?” Tôi cười lạnh, “Mẹ ạ, mẹ đã lấy người họ Lâm rồi, còn muốn đóng gói con gái đem tặng nữa, hai mẹ con cùng tới hầu hạ người nhà họ Lâm, chủ ý của mẹ cũng không tồi. Mẹ không chê mất mặt nhưng con vẫn ngại bẽ mặt! ”
Sắc mặt mẹ tôi biển đổi, “Mẹ kết hôn với Viễn Dương con cảm thấy mất mặt sao?”
“Bà cảm thấy mình làm một chuyện vẻ vang sao?” Tôi cực kì giận dữ, đến sự tức giận tích lũy như núi lửa bạo phát, “Chuyện tin tức, chỉ là tôi bị liên lụy tôi căn bản thế nào cũng được. Nhưng sao bà có thể để bố tôi cũng cuốn vào trong loại chuyện này? Nếu như tôi không khép nép cầu xin Lâm Tấn Tu, bước tiếp theo chính là bị người ta nói bố là người bị nghi ngờ mưu sát! Tôi bị người ta nói không phải con gái đẻ của ông! Cả đời ông cần cù thật thà, danh tiếng thanh bạch, sao có thể chịu được những lời bẩn thỉu đó? Bố tôi không đủ tốt với bà sao? Hành vi của bà không hay ho, không đến hai mươi tuổi đã to bụng, bố lấy bà, cho bà một danh phận, để bà tiếp tục sự nghiệp của mình, ông ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi đến hơn hai mươi tuổi, bà đền ơn ông như vậy sao? ” Mẹ trợn mắt há miệng.
“Bà cho rằng hôm nay tôi ở đây là để ý bà kết hôn với người đàn ông nào sao? Bà muốn kết hôn với ai, muốn sinh con với ai, chẳng liên quan cái quái gì đến tôi! Nhưng tôi, Hứa Chân tôi, sao có thể không phải là con gái của Hứa Chính Nghiêu? Tôi giống ông như vậy! Tôi họ Hứa!” Đôi mắt tôi tối sầm, chân mềm nhũn, hận khắc cốt ghi xương đến bây giờ mới từng lớp từng lớp đi ra từ trong tim, “Nếu như tôi là con đẻ của ông, vào thời kì đầu của bệnh ung thư tôi có thể hiến gan cho ông, nhưng tôi không phải con ruột của ông! Không cùng nhóm máu, không có cách nào ghép được! Tôi không cứu được bố! Tôi mở to mắt nhìn bố chết đi trước mắt tôi từng ngày.” Tôi nhìn thấy đôi môi co quắp của mẹ, mười ngón tay run rẩy, nhưng không nói ra được từ nào. “Bà tác hợp tôi với Lâm Tấn Tu, là vì tốt cho tôi? Tôi xin bà đừng tự cho mình là đúng được không? Bà biết Lâm Tấn Tu là người như thế nào không? Anh ta căn bản không biết yêu! Tôi yêu anh ta yêu nhiều năm như vậy, lúc yêu đến mức muốn chết, anh ta dẫm nát sự tự tôn của tôi dưới chân, coi tôi là thú cưng, là đồ chơi mà đùa bỡn nhiều năm như vậy… ”
Nói đến chỗ đau, tôi nghĩ khuôn mặt của tôi đã hoàn toàn vặn vẹo, “Anh ta nói anh ta thích tôi, tôi là duy nhất của anh ta, tôi đương nhiên biết, rõ rõ ràng ràng hiện lên khuôn mặt anh ta. Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ta học được yêu người rồi, cuối cùng cũng yêu tôi, anh ta đã hối hận, hối hận muốn chết, dùng hết tất cả các cách ép tôi chia tay với Cố Trì Quân, trăm phương ngàn kế lấy lòng tôi. Nhưng tôi không phải là con cún, sẽ không vì người ta vứt cho hai khúc xương liền vẫy đuôi chạy qua. Để anh ta nằm mơ đi! Bây giờ tôi nói cho bà, đời này, cho dù trên thế giới chỉ có một người đàn ông là anh ta, tôi cũng sẽ không yêu anh ta! Bà có thể chuyển lời cho anh ta, tôi là người ghi hận nhất, nhỏ nhen nhất, những chuyện anh ta có lỗi với tôi năm đó, tôi đều nhớ rõ tất cả. Anh ta có thể mất nhiều năm để thưởng thức tư vị cầu mà không được.” Rất lâu rồi không nói lời dài như vậy, tôi thở dốc từng ngụm lớn, cảm thấy máu toàn thân sôi trào. Hơn một năm nay, cảm xúc tôi nhẫn nại, chịu áp lực nên tất cả phát tiết ra ngoài, cảm thấy lại có thể tốt như vậy.
Tôi dường như cười lạnh nhìn sắc mặt mẹ trắng bệch thậm chí chuyển xanh. Hóa ra báo thù là một chuyện có khoái cảm như vậy. Vô cùng quý giá. Bỗng nhiên có một tia sáng tiến vào, có người đẩy cánh cửa khép hờ ra. Ngoài cửa là ba người nhà họ Lâm ăn mặc nghiêm chỉnh, phỏng chừng cuộc nói chuyện của tôi và mẹ họ đều nghe thấy. Bác Lâm đi đến gần tôi, hơi ngạc nhiên mà nhìn tôi, vẻ mặt u ám, tôi nhìn ra ông ấy dường như muốn nổi bão nhưng rốt cuộc vẫn bị mẹ tôi thu hút ánh nhìn, trầm mặt dìu mẹ tôi dường như đứng không vững vào phòng nghỉ.
Lâm Tấn Dương từ trước đến nay luôn là khuôn mặt trầm ổn lạnh cùng cũng xuất hiện vết rạn, anh giơ tay vỗ vai Lâm Tấn Tu, quay đầu nói với trợ lý “Gọi bác sĩ”, lại nhíu mày nhìn tôi, “Hứa Chân, em…”
Tôi xoay người rời đi. Thực ra tôi đương nhiên chú ý đến Lâm Tấn Tu bên cạnh anh ấy, sắc mặt đó thực sự đặc sắc đến mức khó mà miêu tả, nếu như là bình thường, tôi sẽ thưởng thức phản ứng của anh ta, bây giờ cũng chẳng có tâm tình, mặt không cảm xúc rời khỏi từ của hông của giáo đường, nghênh ngang rời đi. Tôi nghĩ, những lời nói độc ác ban nãy của tôi, từ giờ tôi sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa với nhà họ Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.