Thành Thời Gian

Chương 75:




Lần đầu tiên tôi bị tạm giam trong đời, cảm nhận được đãi ngộ bị chụp ảnh và lưu dấu vân tay của phạm nhân, thực sự là phức tạp đến mức khó có thể nói được. Tôi nghĩ cảnh sát đối xử với tôi cũng gọi là đồng tình, đưa tôi vào một phòng tạm giam cho nữ ít người nhất, chỉ có hai ba người, tình hình của tôi và những người khác bị tạm giam cũng không khác nhau là mấy, tất cả đều mặt không chút biểu cảm, vô cùng yên tĩnh. Phòng tạm giam có một cửa sổ nhỏ, tôi nhìn xuyên qua cửa sổ, thời tiết càng ngày càng u ám, là điềm báo trước khi tuyết rơi.
Quả nhiên, ngày hôm sau tuyết rơi, những bông hoa tuyết hình lục lăng rơi xuống hỗn loạn như lông chim, càng tích càng nhiều, trắng xóa cả bầu trời, tích thành một tầng dày trên bệ cửa sổ, đó là cảnh tượng Tĩnh Hải không có. Lúc tuyết bay lượn, những người khác trong phòng tạm giam được người nhà đón đi, chỉ có mình tôi cô đơn ở trong này, cô độc không người thân.
Tôi nghĩ, trong cuộc đời có bao nhiêu kế hoạch, kín kẽ mà tường tận, vốn cho rằng nhất định có thể thực hiện, nhưng một ngày nào đó, một khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên thay đổi, bao nhiêu tình hình không dự đoán được bỗng nhiên xuất hiện. Ngày đầu tiên ở trong phòng tạm giam rất khó chịu, tôi căn bản không dám ăn uống, đến đi vệ sinh cũng cần người dẫn đi. Ngày thứ hai thì tốt hơn nhiều, tôi không có sách để đọc, chỉ có thể đờ ra cả ngày, ngủ đương nhiên cũng không ngon.
Ngày thứ ba đã dần dần quen, chỉ mơ hồ cảm thấy đầu tóc hỗn loạn, mặt mày bẩn thỉu nhất định rất khó coi. Ngày thứ tư… tôi nghĩ, sắp kết thúc rồi. Điều tôi không thể thích ứng đó là, phòng tạm giam rất lạnh, khiến người ta run rẩy, hà hơi lên kính thủy tinh của cửa sổ, lập tức có sương mù, tôi mỉm cười nhìn kiệt tác của bản thân, giơ tay dùng ngón tay gạch sương trắng, lẳng lặng viết lên đó mấy chữ, rồi lại dùng tay xóa đi, rồi lại hà hơi. Lặp lại nhiều lần không biết mệt.
“Hứa Chân.” Giọng nói quen thuộc gọi tôi, tôi nghe ra được đó là cảnh sát Lý. Tôi vội vàng lên tiếng “Dạ”, tay lau sạch trên kính, vội vàng quay đầu, cách song sắt phòng tạm giam tôi nhìn thấy mấy bóng người bên cạnh cảnh sát Lý, hai người trong đó tôi vô cùng quen thuộc.
Tôi trợn tròn mắt, khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy mắt cay không chịu nổi, lẳng lặng cụp mắt xuống. Cảnh sát Lý mở cửa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, ngữ khí vẫn hòa nhã, “Cháu có thể đi được rồi, Lâm tiên sinh đem luật sư đến đón cháu.”
Tôi đương nhiên nhìn thấy Lâm Tấn Tu, anh ta mặc áo khoác cổ lật màu xám, tay phải nhét trong túi, vắt một cái cái khoác dài khác trên tay. Khuôn mặt anh ta không có chút biểu cảm đứng ngoài cửa, có lẽ là do tới trong gió tuyết nên toàn thân mang theo không khí lạnh, có một cảm giác áp bức đánh phủ đầu.
Tôi hoảng hốt trong phút chốc, hô hấp dường như ngưng trệ, đến đại não cũng hoạt động chần chừ, không nhấc chân. Ánh mắt của anh ta lướt qua người tôi, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn, “Ra ngoài! Đã bàn xong chuyện bồi thường, thủ tục cũng làm xong rồi.” Cho dù chuyện đến nông nỗi khó xử này, tôi vẫn không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của Lâm Tấn Tu.
“Sao? Giả vờ không quen biết anh? Còn muốn ở trong phòng tạm giam này cả đời sao?” Lâm Tấn Tu nhàn nhạt lườm tôi một cái, “Nếu không muốn nợ anh nhân tình thì bản thân có tiền đồ một chú, đừng gây họa ở bên ngoài!” Mắng đến mức tôi không có lực đỡ lại, tôi cắn môi, ra khỏi nơi nhỏ hẹp mệt mỏi bốn ngày này.
Lâm Tấn Tu vứt áo khoác vắt trên tay cho tôi, “Mặc vào.” Tôi lẳng lặng nhận lấy áo khoác mặc vào, thực sự… vô cùng ấm áp. Bị lạnh trong phòng tạm giam quá lâu, đã quên mất cảm giác ấm áp rồi.
Sau khi tôi đi được một đoạn thì nhớ ra một chuyện, đi chậm lại mấy bước quay đầu lại nhìn cảnh sát Lý, “Xe của cháu…” Thư ký của Lâm Tấn Tu nói với tôi: “Cô Hứa yên tâm, tất cả đã sắp xếp thỏa đáng rồi, xe sẽ có người đưa về.”
“Ừm”
Dọc đường đi chúng tôi không nói chuyện nữa, cho đến khi chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát lên máy bay nhà họ Lâm. Khoang máy bay vô cùng rộng rãi, vô cùng thoái mái, cũng có trang trí các bức họa nổi tiếng. Trong khoang máy bay ngoại trừ chúng tôi, còn lại là thư kí và luật sư, bọn họ ngồi ở cuối khoang máy bay, một người ăn, một người xem máy tính, dường như là để không ảnh hưởng đến chúng tôi.
Tôi ngồi xuống sô pha, tự cảm thấy lo lắng bất an, thấp giọng nói, “Học trưởng, sao anh tìm được em?”
Lâm Tấn Tu chỉ laptop trên bàn. Tôi mở ra xem, nhịn không được cười khổ, quả nhiên vẫn là blog của Tiểu Triển đi nhờ xe của tôi, không ngờ bọn họ nhịn hai ngày, cuối cùng vẫn post ảnh của tôi lên mạng.
Lâm Tấn Tu đi về phía sô pha dài trước mặt tôi nằm xuống, kéo chăn đắp, khép mắt lại, dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này tôi mới chú ý đến, sắc mặt của anh ta không tốt, tái nhợt mà tiều tụy, giống như bị ốm vậy.
“Học trưởng?”
Anh ta “Ừ” một tiếng, dáng vẻ đợi câu sau. Tôi há miệng, nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Anh ta không nói năng gì.
“Em…” Tôi im lặng hồi lâu, “Học trưởng, những lời của em nói với mẹ ở trong giáo đường là lời nói tức giận. Em biết anh đứng ở ngoài nên cố ý nói ra để anh nghe thấy. Em nghĩ anh là người kiêu ngạo như thế, nghe những lời đó, nhất định vô cùng hận em.”
Anh ta cuối cùng mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn tôi, không bất ngờ. Tôi chỉ chỉ vải băng trên trái, khẽ nói: “Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tai nạn xe, là lần thứ ba.”
Đôi mắt của anh ta bỗng nhiên mở to, có ánh sáng không nhìn thấy muốn dâng lên trong mắt anh ta.
“Hai lần trước may mắn không làm người khác bị thương, bản thân em bị thương nhẹ, vẫn may,” tôi cảm thấy từng chút kí ức dâng lên từ sâu trong đáy lòng, giống như một trận sương che phủ lấy tôi, “Một lần là năm lớp mười một, một lần là năm nhất đại học. Áp lực tinh thần quá lớn, chỉ có phóng xe lúc nửa đêm mới có thể giảm bớt. Không phải vì bị anh bắt nạt mà là vì …em thích anh. Hồi cấp ba, luôn trời không sợ đất không sợ chống đối lại anh, thực ra chỉ là đơn thuần hi vọng có thể dùng cách này để anh nhìn em nhiều hơn. Em một lòng một dạ thích anh nhiều năm như vậy, theo chân anh vào đại học… trước đây em chỉ muốn tiếp tục sự nghiệp của bố, theo nghiệp nghiên cứu cổ sinh vật, đi khắp chân trời góc bể, ngắm nhìn từng ngóc ngách khắp thế giới.”
Họng tôi khàn khàn, chỉ có thể dùng hít sâu cổ vũ bản thân nói tiếp, “Nhưng cảnh đẹp trên thế giới cho dù có đẹp đẽ mê người nữa cũng không mê người bằng nhìn theo bóng lưng anh. Em nhìn thấy bạn gái bên cạnh anh đổi hết người này đến người khác, trong lòng em đau đớn khó chịu, vô số lần em nói với chính mình. Đủ rồi, đừng ngốc nữa, nhưng lập tức lại an ủi bản thân, bọn họ chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi, em không giống những người con gái khác trong tim anh…”
Lâm Tấn Tu ngồi dậy từ trên sô pha , tấm chăn im hơi lặng tiếng rơi xuống đất từ trên chân anh ta.
“Em mất đủ sáu năm để có sự tuyệt vọng đối với anh, đợi ngày tình yêu của anh dần dần biến mất, nhưng vẫn không thành công, em không có cách nào thực sự hận anh…” Tôi nói, “Em cho rằng cả đời này không thể yêu được người đàn ông khác nữa, cho đến khi em gặp Cố Trì Quân.”
Lâm Tấn Tu cụp mắt xuống.
“Ban đầu em không tin anh ấy sẽ thích em… nói thật, anh ấy sao có thể để ý đến con bé như em? Vì nguyên nhân của anh nên em đã từng nghĩ bản thân chẳng có gì tốt, không có bất cứ phẩm chất riêng nào khiến người khác giới thích,” Trước mắt tôi dần dần hiện lên khuôn mặt tươi cười của Cố Trì Quân, không khỏi cũng khẽ cười, “Nhưng Cố Trì Quân khác, anh ấy luôn có thể phát hiện ra ưu điểm của em, anh ấy cảm thấy em là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất, tốt nhất…Quãng thời gian bị tạm giam, em luôn nghĩ tại sao mình có thể yêu anh ấy. Ban đầu em cho rằng là lực hấp dẫn của thần tượng và fan hâm mộ, anh cũng biết đấy, em là fan của anh ấy…Bây giờ cuối cùng em đã hiểu ra, em yêu anh ấy, chính là vì khí phách này của anh ấy, anh ấy hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh, chuyện nghiêm trọng như vậy, cũng rõ ràng là vì em, nhưng từ đầu đến cuối không hề tiết lộ một chữ với em. Anh ấy có trách nhiệm, có quyết đoán, có thể chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, cũng có thể gánh chịu hậu quả sau này, mặc cho hậu quả này nghiêm trọng nhiều như nào. Cách nghĩ của anh ấy rất đơn giản, em đáng giá dùng tất cả của anh ấy để đổi lấy.” Tôi nhìn anh ta, “Học trưởng, em đáng giá anh dùng tất cả để đổi lấy không?”
Một tiếng rưỡi sau, chúng tôi xuống máy bay ở sân bay. Cách nửa tháng, tôi lại một lần nữa trở về nơi quen thuộc, hít thở được không khí của Tĩnh Hải, không khí ấm áp mang theo chút lạnh lẽo. Tôi được đưa về nhà, là nhà thật sự của tôi, nhà của hai bố con tôi, tất cả đồ dùng gia đình đều như cũ, mặt sàn không có chút bụi nào, giống như lúc tôi rời đi.
Mất mà có lại được cũng không thể khiến tôi cảm thấy mừng rỡ, tôi không biết phải làm sao mới tốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Trò cười,” Lâm Tấn Tu quay lưng lại tôi, ngón tay khẽ gõ bệ cửa sổ, “Đi tắm thay quần áo.”
Tôi vội vàng tắm rửa thay quần áo, anh ta vẫn ở phòng khách đợi tôi, ngón tay lặng lẽ lật mở bản phác thảo của tôi, sau đó anh ta lại đưa tôi đến bệnh viện Esther, vết thương trên đầu tôi hôm nay phải cắt chỉ. Cảm giác cắt chỉ giống như có rắn liếm lên thái dương, cuối cùng để lại một vết sẹo ba bốn centimet.
Bác sĩ hơi tiếc nuối, “Xem ra phải làm một phẫu thuật thẩm mĩ nhỏ.”
Tôi mỉm cười, “Không sao, thể chất của cháu hầu như không để lại sẹo. Cho dù thực sự để lại thì để mái cũng có thể che đi.”
“Nhưng tốt nhất…” Bác sĩ muốn nói lại thôi rồi nhìn Lâm Tấn Tu. Lâm Tấn Tu gật đầu với bác sĩ, kéo tôi đứng lên, “Tùy cô ấy.”
Trong hành lang bệnh viện, anh ta dừng lại, tôi cũng dừng. Trên đường đi tôi cũng không hỏi anh ta đưa tôi đi đâu, có kế hoạch gì, hoàn toàn mặc anh ta sắp xếp. Tôi nghĩ, sau nhiều năm như vậy, giữa tôi và Lâm Tấn Tu căn bản không cần lời nói thừa thãi liền có thể hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, đúng như lời Cố Trì Quân đã nói, thực sự giữa tôi và Lâm Tấn Tu có một sự ăn ý ngầm hiểu nhau đến đáng sợ, kiểu ăn ý đó khiến chúng tôi tin tưởng và hiểu lẫn nhau, thậm chí đến mức khiến người tự tin như anh ta cũng bất an. Anh ta dừng lại trước mặt tôi, hơi nóng thở ra ngưng đọng lại tại vành mắt tôi. Tôi cảm thấy ngón tay dài của Lâm Tấn Tu lẳng lặng vuốt ve khuôn mặt tôi, giống như là lần cuối cùng gặp tôi vậy, cố dùng ngón tay khi lại khuôn mặt của tôi.
Tay của anh ta dán trên gáy tôi, cúi người ôm tôi, hôn lên gương mặt tôi. Chúng tôi quen nhau nhiều năm, đây là động tác thân mật nhất anh ta làm với tôi. Tôi dường như muốn rơi nước mắt. “Buổi sáng nhìn thấy em trong phòng tạm giam, im lặng mà ngồi trong góc, lặng lẽ viết chữ trên kính, cuối cùng anh đã biết mình mất đi cái gì… gặp nhau yêu nhau, hiểu nhau, đó là phần tình cảm chân thành nhất anh có thể có. Đây là một việc anh sai nhiều nhất trong cuộc đời này.”
Trong hành lang người đến người đi của bệnh viện, anh ta lẳng lặng ôm tôi rất lâu, dùng sức, toàn thân lại đang run rẩy. Tôi cảm thấy bên cổ ẩm ướt, không nhịn được, bản thân cũng rơi nước mắt. Đúng vậy, ai trầm mê trong hoang tưởng mà mệt mỏi chờ đợi, ai bỏ qua, đối với chúng tôi mà nói, từng lần từng lần bỏ qua cuối cùng có ý là vĩnh viễn mất đi, cả cuộc đời tôi, tôi cũng khó tìm lại được Lâm Tấn Tu hiểu tôi, luôn trong lúc nguy nan giơ tay ra với tôi. Chưa từng hứa hẹn nên chưa từng thất hứa, Lâm Tấn Tu khép áo khoác lại rồi xuống lầu, tôi nhìn theo anh ta rời đi, bắt đầu từ giờ ai đi đường nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.