Thanh Ti Yêu Nhiêu

Chương 4: Thanh ti yêu nhiêu - chương 04




Hóa ra đây là đệ tam quan. Như Hằng tỉnh ngộ.
“Vù vù”, tên bay như mưa rải xuống khiến lòng người chấn động. Nàng hạ thủ quá nhanh, thậm chí không cho y cả cơ hội biện bạch.
Y phất tay rồi phi thân, bao nhiêu thiết tiễn bay ra đều thu hết vào ống tay y. Bàn ghế di động ầm ầm, cơ hồi y bị dồn vào chân tường, không thể ứng phó nổi, vội lên tiếng: “Thu tiểu thư, nghe tại hạ một lời”. Rồi vội tung mình nhảy lướt ra một trượng, mở nón.
“Đệ tử pháp hiệu Như Hằng, đến đây không phải cầu thân, xuất thủ lỗ mãng, mong thí chủ bỏ quá cho”. Gương mặt nàng trắng nhợt như cả năm trời chưa thấy ánh nắng.
Nàng ngây người, không nhận ra y, bèn lắc đầu dừng cơ quan lại, hỏi với vẻ thất vọng: “Hóa ra công tử là người xuất gia?”
“Như Hằng không hề cố ý hí lộng thí chủ, chỉ muốn xin thí chủ tha cho mấy người đó”.
“Bỏ qua cho họ? Họ đều tự nguyện đến, ai nấy có tay có chân, không biết chạy sao?”
“Chỉ là thí chủ hạ thủ quá độc ác...”
“Công tử tưởng ai đến đây cũng là anh hùng hảo hán?” Nàng nhìn y chằm chằm, rít lên: “Ai nấy đều tham luyến mỹ sắc tài phú, là bại loại trên giang hồ”. Nàng quăng từng tấm danh thiếp ra, rỉa rói: “Cả những hiệp sỹ nổi danh lấy vợ nhiều năm cũng đến cầu thân, không phải lòng lang dạ sói thì là cái gì? Quan phủ không bắt được chúng, đại anh hùng đại nhân vật lại không thèm giết đến chúng, tiểu nữ đành bày ra cái bẫy này dẫn dụ chúng đến nhận báo ứng. Ác nhân trên đời quá nhiều, tiểu nữ chỉ là nữ tử nhưng cũng muốn trừ gian cho thế nhân”.
“Chỉ là thí chủ không đại diện cho vương pháp, cứ tùy tiện vung đao, nhỡ may giết lầm người tốt, không phải tội quá sao?”
Nàng nghe y gọi mình câu nào cũng “thí chủ” đâm ra tâm phiền ý loạn, “phì” một tiếng: “Tiểu nữ là con gái nhà lành, được học hành lễ giáo, môn quy nghiêm ngặt, không thể bước chân khỏi khuê phòng, chỉ nghĩ được cách này trừ bớt ác đồ. Lẽ nào tiểu nữ làm thế cũng là lạm sát, là nghịch lại luật pháp, còn những người tung tăng bên ngoài giết người trừng trị hung đồ lại là đại hiệp, được người đời kính ngưỡng?”
Thấy y không đáp, nàng bật cười: “Tiểu nữ bị buộc phải giết người, ai ngờ mở cửa phủ có ba ngày đã có tới mấy chục võ lâm bại loại tới, hơn nữa càng ngày càng đông. Chúng cố ý đến tìm cái chết, sao tiểu nữ lại không thành toàn? Có lẽ ma lực lớn quá, qua được ba cửa liền có trong tay kim tiền, nữ sắc, quyền lực, hà cớ tiểu nữ phải nương tay cho loại người này?”
Y mềm lòng, lẽ nào trong cõi nhân gian cá lớn nuốt cá bé này, lấy giết chóc chống lại giết chóc là cách duy nhất? Y đắm mình vào lời nói, nhất thời quên mất mọi kinh thư, chỉ đọng lại nụ cười của nàng. Tuy nàng đang dốc sức mọn theo đuổi một việc dã tràng xe cát nhưng y lại thấy kính trọng nàng.
“Nhưng nếu có hắc đạo cao thủ vượt qua được ba cửa ải thì làm thế nào?” Bất giác y lo lắng cho nàng.
Nàng liếc y cười lạnh: “Ngài tưởng qua được ba cửa dễ lắm sao? Chúng có bao giờ coi nữ lưu như tiểu nữ vào đâu, ai cũng khinh địch, đệ nhất quan chưa chắc qua nổi. Đệ nhị quan cũng có ngoắt ngoéo, viên thuốc ngoài giả trong thật, nửa là bảo vật, nửa là chất độc, tiếc cho những kẻ tự phụ có nghiên cứu qua độc dược, chúng nào ngờ tiểu nữ đã liệu trước điều này”. Y thở dài, người con gái này võ công cao cường, tâm tư cẩn mật, đích xác hơn hẳn người thường, nếu một lòng hướng ác tất sẽ là nhất đại họa hại của giang hồ.
“Còn cửa thứ ba, mấy ai có thể nén lòng cưới một nữ nhân xấu xa làm vợ. Nếu y đồng ý, tiểu nữ sẽ khuyên y cải tà quy chính, nếu có kẻ ngấm ngầm ôm dã tâm, xu phụ quyền thế của cha, vô tình với tiểu nữ, vô tâm với hiệp đạo, tiểu nữ sẽ tìm cách cầm chân, đợi cha về thanh toán y sau”. Ngữ khí của nàng bộc lộ hào khí xung thiên.
Y đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cảm giác nàng hạ thủ mấy chục người, e rằng cha nàng tất có dính líu.
“Bất quá, nếu có người nhân phẩm tốt đẹp qua được ba cửa ải, tiểu nữ sẽ theo người đó danh chính ngôn thuận bước vào giang hồ, trừ gian diệt ác. Ngài thấy có được không?” Nàng đổi khẩu khí, mỉm cười với y.
Lời nàng khiến lòng y cuộn sóng, nàng sống thật sự tự tại, bởi có cây cổ thụ cao vút trong Thu phủ nâng đỡ mới tạo thành cá tính này. Y tìm cách khuyên giải, chậm rãi nói từng câu: “A di đà Phật, thí chủ có thiện niệm diệt ác trừ gian, nhưng thủ đoạn không công minh, lại xuất thủ quá nặng, những người đó tội chưa đáng chết...”
Nàng cắt lời: “Ngài có thể tìm ra bất cứ ai trong bọn chúng chưa từng giết người, tiểu nữ đồng ý phục độc tự tận ngay lập tức”.
Y ngây người, chạm vào đôi mắt quật cường của nàng, mặt liền nghiêm trang đối nhãn, hồi lâu nàng chợt mỉm cười: “Tiểu hòa thượng, ngài hoàn tục đi thôi!”
Câu nói như Phật môn sư tử hống, vang lên trùng điệp trong lòng y, chân mềm nhũn hẳn, mặt đỏ lựng, tay run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ. Mười ba năm nay y bạn với đèn dầu tượng Phật, chưa từng gặp qua bất kỳ nữ tử nào, nói gì một người như nàng.
Thấy y kinh hoảng, nàng phì cười, ghé sát tai: “Lẽ nào vì dung mạo của tiểu nữ khiến ngài khó chịu?”
“Thí chủ đừng nói thế”. Y vội cúi đầu, chắp tay niệm Phật: “Xấu đẹp cũng chỉ là bề ngoài”.
“Ngài tưởng tiểu nữ không biết sao, Phật môn có cho phép đệ tử xá giới hoàn gia, chẳng qua ngài chưa vừa mắt tiểu nữ”.
Y lắc đầu hoảng loạn, ngây người nhìn nàng gỡ vết sẹo xuống, lau sạch dung dịch dính vào môi, dung nhan nàng quả thật đúng như y tưởng tượng, chờ mong. Y chợt hiểu vì sao có người liều mạng chỉ vì một nụ cười của hồng nhan, vẻ đẹp chí thuần chí mỹ ấy quả khiến nhật nguyệt thất sắc, đất trời câm lặng.
Nàng vuốt tóc mỉm cười, động tác mê hồn khiến lòng y rúng lên, bất giác đưa tay vuốt mớ tóc xanh mướt. Nàng xấu hổ cúi đầu, dáng vẻ tiểu nữ nhi lại trở về nguyên bản.
Như Hằng phảng phất nhìn thấy Thu Oánh Bích trong kinh thư, đôi mắt nóng bỏng lộ rõ tình yêu của nàng. Ma Đăng Già nữ yêu thương A Nan nhưng không níu chân ông ta được, đành dùng Sa Bì Già La Tiên Phạm Thiên Chú mê hoặc, quả nhiên A Nan không cưỡng lại được... Lúc y đọc đến đây, bất giác cười khổ, mỹ sắc vốn là lời chú vô thanh, cần gì phải dùng đến ảo thuật, lúc y thấy nàng, đã chính thức nhập ma.
Thiếu niên tuấn lãng trước mặt nàng tuy trọc đầu nhưng đượm vẻ xuất trần, nàng vuốt ve đầu y, tha thiết gọi: “Tiểu hòa thượng!” Y giật mình, y chưa phải hòa thượng, lúc sư phụ cắt tóc cho y từng nói “Ái tình dứt tuyệt, phúc tuệ dâng tràn”, lời còn vang vọng bên tai mà y đã... A Nan có Phật Đà luôn che chở nên tránh khỏi tình nghiệt, nhưng y không có. Y lặng lẽ tụng kinh, thầm nghĩ lẽ nào lúc đó y không mong có ai đến ngăn cản?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.