Thành Trì Của Tôi

Chương 33.2:




Sự việc lần này đối với Giang Tùy mà nói chỉ như một bản nhạc đệm nhỏ, Châu Trì không giận nữa, cô cũng cảm thấy như mưa tạnh nắng lên rồi. Nhưng chung quy lại thì đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi hai người yêu nhau đến giờ cô thấy Châu Trì ghen, vì thế cũng coi như là một ký ức mới mẻ.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng, nam sinh như Châu Trì, ngoại hình tốt, lúc nào cũng được người khác vây quanh, con gái thích cậu nhiều như vậy, bày tỏ với cậu cũng nhiều, khẳng định từ nhỏ đến lớn cậu đều vô cùng tự cao, cho nên mới vừa lạnh lùng vừa không để ai vào mắt như thế, tự mình cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, rất nhiều người rất nhiều chuyện cậu đều không để ý tới, đối với mấy thứ nhỏ nhặt này căn bản sẽ không để tâm.
Không ngờ tới cậu lại dễ dàng ăn giấm như vậy.
Đúng là lại có thêm một phát hiện mới mẻ.
Tuy nhiên Châu Trì lại không dễ dàng cho qua chuyện như vậy.
Lúc nghỉ giải lao giữa trận bóng rổ ngày hôm sau, cậu liền hỏi Trương Hoán Minh: "Trần Dịch Dương, cậu có biết không?"
"Biết." Trương Hoán Minh rất kinh ngạc: "Bên lớp một, sao vậy?" Cậu ta đã sớm đem chuyện có ngày nhìn thấy Giang Tùy và Trần Dịch Dương cùng nhau đi về ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Châu Trì hỏi: "Cậu ta thế nào?"
"Cái gì thế nào? Cậu hỏi về thành tích, ngoại hình, hay gia đình, tính cách?" Trương Hoán Minh lau lau mồ hôi trán, nhặt đồng phục lên, "Thành tích của cậu ta rất tốt, cách đây vài năm, tôi với đám bên đó cũng thi thoảng qua lại, bây giờ lớp 11 có vẻ khá có tiếng, thành tích ổn, ngoại hình cũng không tồi, lại hay giúp đỡ con gái, dù sao thì có khuôn mặt đẹp trai là được rồi, so với cậu khẳng định cũng chẳng kém đâu, tính cách à, thì tôi cũng không rõ lắm, gia cảnh thì, ừ, chắc là nhiều tiền, cả người từ trên xuống dưới diện hàng hiệu không."
"Có bạn gái chưa?" Châu Trì mở nắp chai nước khoáng, ngồi xuống đất.
"Không có." Trương Hoán Minh ngừng lại một chút: "Cái kiểu thành tích tốt như vậy ấy à, thì chắc không yêu đương ở cấp ba đâu, cũng có người theo đuổi cậu ta đấy, hình như Triệu Hử Nhi lớp mình cũng từng này, mà theo không được. Mà cậu hỏi cậu ta làm gì thế?"
"Thuận mồm hỏi thôi." Châu Trì uống một ngụm nước, đứng dậy rời đi.
Trương Hoán Minh có chút kỳ quái khó hiểu, trông theo bóng lưng của Châu Trì nghĩ nghĩ, cảm thấy cái người này từ hồi yêu đương đến giờ cứ kỳ kỳ quái quái thế nào, chẳng biết trong đầu đang nghĩ cái gì nữa.
Trương Hoán Minh không ngờ rằng, rất nhanh liền có một chuyện khiến cậu ta còn kinh ngạc hơn nữa.
Ngày thứ sáu, công việc chấm thi giữa kỳ đã được hoàn thành, kết quả và thứ hạng đã được công bố. Mấy nam sinh xếp sau kết quả không ngoài dự đoán lại tiếp tục vô cùng tồi tệ, tuy nhiên trong đám người này không hiểu thế nào lại xuất hiện một con hắc mã, chưa từng thấy xuất hiện trong TOP 20 bao giờ.
Không hơn không kém, vừa vặn xếp thứ hai mươi.
Đợi đến lúc Trương Hoán Minh biết được con "hắc mã" đó là ai, cậu ta liền phun ngay ngụm coca mới uống vào mặt Lý Thăng Chí, trong mồm lẩm bẩm "Đệt đệt đệt" mấy lần, sâu sắc hoài nghi, nếu không phải giáo viên chấm sai, thì chính là Châu Trì gian dối.
Trương Hoán Minh không tài nào hiểu nổi: "Không phải Giang Tùy đưa bài cho cậu ta chép đấy chứ?"
Lý Thăng Chí đảo đảo mắt: "Cậu động não một tí đi, cậu ta ngồi cùng phòng với Giang Tùy lúc nào?"
"Đệt." Vẫn không thể tin được, Trương Hoán Minh cào cào đầu: "Cậu ta không phải đe dọa bọn cùng phòng phải cho chép bài đấy chứ hở?"
Tống Húc Phi đang ngồi trên bàn xoay xoay bút, lúc này liền quay lại nói: "Cậu ta ngồi số báo danh đầu tiên."
Trương Hoán Minh: "..."
Vậy nên, cậu ta chính là Ngọa hổ tàng long đấy à?
Đệt, vậy tên hỗn đản trước đây là sao? Giả vờ giả vịt, nằm gai nếm mật làm gì???
Lúc Giang Tùy nhìn thấy bảng xếp hạng, cũng ngạc nhiên y như Trương Hoán Minh. Thực ra mỗi kỳ thi cô đều quan tâm đến kết quả của Châu Trì, hy vọng cậu chăm chỉ thêm một chút cũng được, nhưng trước giờ chưa từng nói ra. Dựa theo thành tích trước đây của cậu, Giang Tùy thực sự lo lắng cậu không thể thi nổi đại học. Rõ ràng bình thường ở lớp hiếm khi thấy cậu nghiêm túc học hành, đến khi kiểm tra gì cũng thế, có khi làm được một nửa rồi thì không làm nữa, xong nằm gục xuống bàn ngủ, Giang Tùy mấy lần quay xuống nhìn thấy rồi. Không thể tin được lần này lại làm ra được thành tích ghê gớm thế.
Vì vậy, trước đây là do cậu ấy không thèm làm?
Giang Tùy không dám chắc, lại đột nhiên nhớ ra cậu dạo trước thường hay thức khuya.
Lẽ nào những lần cậu ấy thức khuya đều là để học bài?
Nhưng tại sao lại không hề nói gì với cô?
Tiết sinh hoạt lớp, lão Tôn phá lệ hai lần khen ngợi Châu Trì, một lần đầu tiết, một lần lúc chuẩn bị về, nói cậu đúng là khiến cho người ta kinh ngạc, khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, hy vọng sau này mấy nam sinh trong lớp nên học tập cậu ấy, kịp thời giác ngộ, lãng tử quay đầu.
Tuy rằng dáng vẻ lão Tôn rất nghiêm trang trịnh trọng, nhưng lời nói thì chỉ như gãi ngứa ngang tai, vậy mà con dân ở dưới vẫn ngồi nghe rất nghiêm túc.
Không biết vì sao, trong lòng Giang Tùy dâng lên một cảm giác tự hào kỳ lạ.
Khả năng đối với cô mà nói, bởi vì quan hệ thân mật đặc biệt của mình với Châu Trì, cho nên khi nghe người khác khen cậu cũng giống như chính mình được khen. Hoặc bởi vì lần này Châu Trì không chỉ gây ngạc nhiên cho lão Tôn, mà còn làm cô kinh ngạc. Cô vì cậu mà vui mừng.
Lúc tan học về, Châu Trì còn đang thu dọn sách vở thì Giang Tùy đã chạy xuống chỗ cậu, vừa cười vừa nói: "Cậu lợi hại quá."
Châu Trì ngẩng đầu lên nhìn, hơi ngẩn người một chút, nhàn nhạt cười: "Cái gì lợi hại?"
Giang Tùy cũng không nói nữa, hai tay vòng ra đằng sau nắm tay cậu, lặng lẽ nhìn, hai mắt sáng lên.
Châu Trì nhìn cô một lúc, không biết vì sao, cũng không vui đến mức như vậy.
Vì vậy, cô quả nhiên thích mấy người học tốt? Cậu mới chỉ là kiểm tra đứng thứ hai mươi, mà cô đã nhìn cậu như thế này, vậy...mấy người đứng hạng đầu thì sao?
Có phải hay không trong lòng cô lại càng sùng bái, lại càng ngưỡng mộ?
*
Thẳng đến cuối tuần, tâm trạng của Giang Tùy đều rất tốt.
Mà cuối tuần này lại cũng phong phú vô cùng.
Chiều thứ bảy, cô và Lâm Lâm đến nhà của Hứa Tiểu Âm, vì bố mẹ Hứa Tiểu Âm không ở nhà, nên đặc biệt gọi bọn họ tới, ba cô gái trải qua một ngày với nhau, chân tay vụng về nấu một bữa cơm, lại đi siêu thị mua đồ ăn nhẹ, sau đó nằm trên giường tâm sự tỉ tê.
Giang Tùy đối với hai người kia rất thành thật, hỏi gì liền nói nấy.
Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm đều ngạc nhiên trước sự tiến bộ của Châu Trì lần này, hỏi Giang Tùy: "Có phải vì cậu không? Cậu ấy muốn thi cùng một trường đại học với cậu? Hai người đã hẹn ước trước rồi sao?"
"Không có." Giang Tùy lắc đầu, "Chưa có hẹn gì cả, cậu ấy tự thi tốt đấy chứ."
"Vậy cậu cũng không giúp cậu ấy ôn tập sao?"
Tiếp tục lắc đầu.
Không phải không muốn giúp cậu ôn tập, chỉ là mỗi lần qua làm bài, cậu ấy đều đang chơi, Giang Tùy không biết nói thế nào, cảm thấy cậu nếu đã không thích học hành, thì mình cũng không nói được gì cả.
Một phần là vì không dám, sợ cậu tức giận, một phần vì cảm thấy như vậy không hay cho lắm. Mới ở bên nhau bao lâu mà quản mấy chuyện này? Hình như có chút hơi quá phận.
Lâm Lâm cảm thán một câu: "Thế thì đúng là Châu Trì không hề đơn giản rồi, vốn dĩ tưởng rằng cậu ấy so với mấy nam sinh kia đều như nhau, đến trường chỉ để cho qua ngày đoạn tháng, gia đình bọn họ chắc có rất nhiều tiền, những người như vậy khi tốt nghiệp cấp ba đều đi du học hết, mình nghĩ cậu ấy cũng theo con đường như vậy."
Xuất ngoại?
Giang Tùy ngẩn người một chút, cô còn chưa nghĩ tới điều này, bởi vì chưa từng nghe Châu Trì nói.
Hứa Tiểu Âm nói: "Không biết vì sao mà hiện giờ đều như vậy, gia đình có tiền thì cũng không cần phải học hành quá chăm chỉ làm gì, vốn dĩ sinh ra đã hơn người khác một bậc rồi."
Nói đến chuyện này, càng nói càng đào sâu.
Hứa Tiểu Âm nói ra mấy điểm đã ngờ vực từ lâu: "A Tùy, từ đầu cậu với Châu Trì ở bên nhau thế nào vậy?"
Giang Tùy nghĩ nghĩ một chút, phát hiện thật khó để tìm ra đáp án chính xác.
"Mình cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy...ừm, cảm thấy thích cậu ấy thôi."
"Hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, vậy yêu đương với cậu ấy có cảm giác như nào thế, cậu ấy hình như không phải người nhiệt tình cho lắm thì phải."
Vấn đề này thì...
Cũng không biết phải trả lời sao.
"Ừm có hơi không giống với tưởng tượng, cậu ấy không giống với những gì các cậu thấy đâu..." Giang Tùy cố gắng mô tả: "Thực sự rất tốt, cậu ấy đối với mình rất tốt."
...
Rất nhanh đến 10 giờ, Giang Tùy dần dần chìm vào giấc ngủ, đầu gối trên cánh tay, mơ hồ nghe hai người vẫn đang háo hức nói chuyện. Điện thoại để bên gối rung lên một cái, cô với tay lấy xem, là tin nhắn mới từ Châu Trì.
"Ngủ rồi sao? Dì Đào bảo cậu trưa mai qua bên này ăn cơm, cậu có thể mang bài tập qua đây làm."
Giang Tùy biết thừa đây rõ ràng là cậu ấy nói thế để khiến cô qua.
Lần này với những lần trước đó cũng y chang, lúc nào cũng nói dì Đào bảo cô về, cô sang đến nơi mới phát hiện, dì Đào ăn bản không hề biết gì cả, nhìn thấy cô sang liền bất ngờ không thôi.
Giang Tùy không vạch trần cậu, soạn tin trả lời: "Ừm được, cậu muốn ăn gì không, để tôi mua sang cho."
Đợi vài giây đã thấy tin nhắn trả lời.
"Mua ít kẹo bơ đi, ở nhà hết rồi."
"Ừm, biết rồi, vậy tôi ngủ trước nhé, ngủ ngon."
Cậu cũng nhắn lại "chúc ngủ ngon" như thường lệ.
Ngày hôm sau, Giang Tùy không trở về phòng trọ, lúc từ nhà Hứa Tiểu Âm về cũng đã không còn sớm nữa, cô đi tới cửa hàng kẹo ngó vòng vòng, mua đủ loại kẹo khác nhau, mỗi loại một ít, lúc tính tiền còn sợ không đủ, lại định quay lại mua thêm. Sau đó người bên cạnh liền nhắc nhở: "Trẻ con ăn nhiều kẹo không tốt đâu, sẽ bị sâu răng đấy."
Giang Tùy quay sang cười ngại ngùng, lúng túng giải thích: "Là mua cho người khác ạ."
Tuy rằng biết là ăn nhiều không tốt, nhưng cũng chẳng có cách nào, cái người ở nhà kia đúng là vô cùng vô cùng thích ăn ngọt.
Đành phải cho cậu ăn thôi.
Giang Tùy đi về tới đầu hẻm, thấy Tri Tri đang chơi đuổi bắt với mấy đứa trẻ con trong ngõ, nhìn thấy cô liền chạy vội đến đón tiếp.
Hai chị em cùng nhau đi vào nhà, Giang Tùy vẫn chưa lên lầu đã bị Tri Tri lôi lôi kéo kéo vào phòng.
"Em nói cho chị biết một chuyện! Tin tức siêu chấn động đây!"
"Cái gì thế? Thần thần bí bí vậy?"
Tri Tri biểu tình vô cùng phức tạp, khuôn mặt phấn khích, lại có chút châm biếm trào phúng rõ ràng: "Cậu nhỏ của em phát xuân rồi."
"..."
"Cậu ấy đang yêu đương ấy."
"..."
"Đậu xanh, mắt của cô nào đấy đúng là có vấn đề rồi, lại tự mình đâm đầu vào hố lửa!"
Giang Tùy: "..."
Hết chương 33.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.