Thành Trì Của Tôi

Chương 35:




Bình thường lúc cả hai ở chung với nhau, mấy hành động thân mật này hầu như đều là Châu Trì chủ động, xét cho cùng, con gái da mặt mỏng, Giang Tùy cũng rất hay e thẹn xấu hổ, mấy động tác như này đều cần phải có dũng khí rất lớn. Bởi vậy cho nên cái hôn nhẹ vừa rồi của cô thực sự khiến cậu cảm thấy rất bất ngờ.
Sau nụ hôn nhẹ, Châu Trì còn chưa nói gì, mặt Giang Tùy đã đỏ ửng lên, hơi lùi lại đằng sau một chút, phát hiện hai tay của mình còn đang đặt trên cổ Châu Trì, đang định buông ra thì đã bị cậu ôm lấy.
Châu Trì một tay đặt ở thắt lưng Giang Tùy, một tay nâng mặt cô, cúi đầu ấn môi xuống.
...
Nụ hôn này cũng không phải lần đầu tiên, thế nhưng Giang Tùy vẫn cứ khẩn trương hồi hộp, nhưng cũng không phải như những lần trước không biết gì, Châu Trì hôn rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi khẽ vươn tới cạy mở hàm răng cô, hôn nhẹ hai lần, lại rút lui, kề sát môi nói: "Đừng hồi hộp."
Thanh âm trầm thấp, hơi thở không ổn định.
Hơi thở của Giang Tùy cũng hỗn loạn, ngón tay bám chặt vào quần áo cậu, đầu dựa trên ghế sofa.
Cậu vẫn tiếp tục, đầu lưỡi quấy rầy, nhấm nháp vị hồng trà trong miệng cô. Kinh nghiệm của cậu một lần lại thêm một lần, kỹ năng cũng càng ngày càng tiến bộ.
Qua một lúc sau, Giang Tùy chịu không nổi nữa, cảm thấy hít thở không thông, hơi hơi khó chịu, đẩy đẩy cậu ra.
Châu Trì buông tay, dựa người vào ghế sofa điều chỉnh hơi thở, trôi qua vài giây, tầm mắt dừng lại trên người Giang Tùy, mỉm cười nhè nhẹ.
Giang Tùy cầm lấy quần của mình, lại nhìn cậu một cái, có điểm không biết làm sao.
Lại cười cái gì nữa.
Ngày hôm nay cậu cứ cười cười suốt như vậy.
"Đừng có cười nữa." Cô cầm lấy tay của Châu Trì, sau đó bị cậu nắm ngược trở lại.
Cậu không mặc nhiều quần áo, lòng bàn tay không quá nóng, chỉ cầm lấy tay cô, cũng không động đậy.
Hai người lười biếng ngồi dựa trên sofa, không muốn đứng dậy,
Tivi vẫn lặng lẽ phát, thời gian giống như chậm lại.
Qua tầm hai phút, cơ thể của Châu Trì khẽ di chuyển dịch đến sát Giang Tùy, cậu vươn tay ra quàng lên sau lưng cô, kéo cô sát vào người mình: "Tựa vào đây." Sau đó chỉ chỉ lên vai.
"Không cần đâu."
"Đưa cậu dựa thì cậu dựa đi, khách khí cái gì chứ."
"..."
Không dựa không được sao?
Thôi được rồi.
Giang Tùy điều chỉnh tư thế ngồi của mình, đầu dựa trên vai cậu, cánh tay cậu vòng qua người cô, ngón tay có vẻ hơi nhàm chán, cho nên đưa lên vuốt ve mái tóc Giang Tùy.
Tivi cũng chẳng có chương trình gì, hai người như có như không nói vài ba câu chuyện, đa số là Giang Tùy nói, Châu Trì im lặng lắng nghe, thi thoảng mới đáp lại vài lời.
Có vẻ như bầu không khí đang rất hòa hợp, cho nên Giang Tùy mới đánh liều một phen, hỏi dò cậu về kỳ thi giữa kỳ: "Sao giữa kỳ cậu thi tốt như vậy?"
"Chắc là do may mắn đi." Châu Trì tùy tiện nói.
"Lừa tôi." Giang Tùy không bị cậu dắt mũi: "Thế tại sao người ta lại không may như vậy? Cậu không muốn nói thật với tôi à?"
Giọng nói của cô hơi nhỏ, cô ngước lên nhìn cậu, ngữ khí lo được lo mất: "Đến cả tôi mà cũng không thể nói sao?"
Câu nói này, rõ ràng là đặt hai người ở chung một chỗ, ý rằng mối quan hệ của bọn họ không giống với những người khác. Câu nói vô tình này vậy mà đối với Châu Trì rất hữu dụng, cậu dịu dàng nhìn cô, đôi môi khẽ động: "Cậu đoán xem."
Giang Tùy nhỏ giọng thăm dò: "Cậu đêm nào cũng vụng trộm học bài à?"
"Cái gì mà gọi là vụng trộm?" Cậu có vẻ không hài lòng với cách nói của cô: "Không ngủ được, đọc sách cũng không được sao?"
"Thế à?" Giang Tùy biết bản thân đã đoán trúng rồi, cười cười nhìn cậu: "Cậu đúng là thâm tàng bất lộ."
Châu Trì cười một tiếng, không tỏ thái độ gì.
Giang Tùy tỏ vẻ ngưỡng mộ, ngước lên hỏi: "Cậu có phải thức đêm rất muộn không?"
"Không có." Nhàn nhạt nhả ra một câu.
Giang Tùy giơ tay lên, khẽ chạm vào quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt cậu: "Đừng thức khuya quá, có quầng thâm rồi nè, nhìn không đẹp trai."
Châu Trì nhìn cô chằm chằm.
Cậu sớm đã phát hiện ra, Giang Tùy là một người rất đơn giản và thành thực, không giống như những cô gái quá trưởng thành, nhưng một số động tác nhỏ nhặt tự nhiên của cô, đều vô tình khiến cho người khác trong lòng khẽ động.
Ví dụ, chỉ là khẽ chạm vào mắt cậu như thế này.
Không biết những người con trai khác đối với những động tác như vậy sẽ thế nào, dù sao cũng không được, nhưng cơ thể cậu thực sự có chút nóng.
"Hứa với tôi." Giang Tùy nói.
Hơi thở của Châu Trì hơi biến đổi, nhìn cô vài giây, sau đó tự thanh tỉnh chính mình, không có việc gì ừ một tiếng: "Ừ, hứa với cậu."
*
Thi giữa kỳ xong, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng. Giang Tùy phát hiện, Châu Trì hiện tại chịu khó làm bài kiểm tra hơn, không có tùy ý như trước nữa, tuy rằng vẫn chơi với mấy nam sinh đó, nhưng lúc học cũng không mơ hồ. Sau một vài bài kiểm tra, điểm số càng ngày càng tốt.
Mấy nam sinh hay chơi cung với Châu Trì đại khái cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trương Hoán Minh cuối cùng cũng hiểu được nội tình, thở dài: Tình yêu là một cái gì đó thật con mẹ nó lạ lùng.
Có lẽ tình yêu của tuổi trẻ chính là như vậy, càng vì sự yêu thích của đối phương mà nỗ lực hơn một chút, nhưng đồng thời cũng vì một số chuyện nhỏ nhặt mà tính toán so đo, lo được lo mất cả ngày trời.
Giang Tùy vốn nghĩ chuyện cô gặp Trần Dịch Dương ở hiệu sách lần trước đã kết thúc, bởi vì cô và Châu Trì đã giải thích với nhau rõ ràng, không ngờ tới vẫn còn một cơn phong ba đang ở phía trước.
Nói lại thì, sáng ngày hôm đó cũng không phải thật trùng hợp, trên đường đi học Giang Tùy gặp được Trần Dịch Dương, sau đó hai người thuận đường đi học, vừa đi vừa trò chuyện, nào biết Châu Trì vừa vặn lúc đó cũng đi tới, ba người không sớm không muộn chạm mặt nhau trước cổng trường.
Thời điểm đó, xung quanh có rất nhiều người, Châu Trì không nói gì cả, chỉ nhìn cô một cái, sau đó đạp xe đạp đi vào. Đợi Giang Tùy bước vào lớp học, hộp cơm cách nhiệt đã chỗm chệ trên mặt bàn cô, mà chỗ ngồi phía sau thì trống rỗng, Châu Trì không có ở đây.
Tiết học buổi sáng, cô gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu không trả lời.
Giang Tùy quay xuống nhìn chỗ cậu vài lần, cậu đều nằm bò trên bàn ngủ gục.
Buổi trưa ăn cơm, Giang Tùy đi cùng Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm, trên đường đi vừa vặn chạm mặt đám con trai trong lớp, trong đó có cả Châu Trì, lúc cậu đi qua, cũng không thèm nhìn cô một cái.
Lúc ngồi ăn, Giang Tùy vì vấn đề này mà lo lắng không thôi, ăn không được mấy miếng liền buông đũa.
Hứa Tiểu Âm đã nhận ra điểm đáng ngờ: "Cậu với Châu Trì xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua không phải vẫn đang tốt đẹp sao?"
"Hôm qua vẫn ổn, vấn đề chắc là do sáng nay." Giang Tùy cau mày, có chút phiền muộn: "Sáng nay mình gặp Trần Dịch Dương trên đường, sau đó đi cùng cậu ta, rồi Châu Trì nhìn thấy."
Ghen rồi?
Hứa Tiểu Âm vừa nghe liền hiểu vấn đề, lại cảm thấy kỳ quái: "Không đến nỗi vậy chứ? Cậu ấy nhìn không giống kiểu người như vậy mà, vì có tí chuyện cỏn con vậy thôi sao?"
"Không có chuyện gì khác, chỉ có mỗi chuyện này thôi." Giang Tùy nói: "Cậu ấy giận rồi."
Hứa Tiểu Âm nghĩ nghĩ, nói: "Haiz, hình như hơi có chút keo kiệt, nhưng mà Trần Dịch Dương xuất sắc quá mà, cậu đi với cậu ta như vậy, Châu Trì khó chịu cũng là bình thường, chứ nếu cậu đi với người nào vừa xấu vừa lùn, khẳng định cậu ấy sẽ không ghen đâu, nói tóm lại ấy à, có đáng để ghen hay không thì phải xem cái người thứ ba kia là ai ấy."
Giang Tùy chống cằm nhìn, cảm thấy Hứa Tiểu Âm như một vị thần vĩ đại: "Thế mình phải làm sao giờ, hình như cậu ấy không thèm quan tâm đến mình nữa."
Hứa Tiểu Âm không cho là đúng: "Không phải chỉ kiss một phát là giải quyết được sao? Một cái không được thì hai cái, hai cái không được thì hôn chết cậu ta đi, hôn cho đến khi cậu ta nghẹt thở thì thôi."
Giang Tùy: "..."
Đề nghị của Hứa Tiểu Âm, Giang Tùy không thể tiếp nhận.
Một mạch im lặng cho đến lúc về.
Châu Trì đến sân bãi chơi bóng rổ, Giang Tùy cũng không rời đi, đứng không xa nhìn theo bóng dáng cậu.
Trần Dịch Dương đứng cách đó không xa, vừa bước ra từ tòa nhà giảng dạy, nhìn thấy Giang Tùy liền bước qua, hỏi về mấy bài kiểm tra tiếng Anh. Giang Tùy không làm thế nào được, đáp lại cậu ta vài câu, lại lấy bài của chính mình ra chỉ chỉ, đợi cô nói xong, Trần Dịch Dương liền nói cảm ơn, hỏi cô: "Cậu về chưa? Hay là cùng đi về nhé."
Giang Tùy nào dám đồng ý, vội vàng lắc đầu.
Lúc Trần Dịch Dương đi khỏi, cô quay lại nhìn về hướng sân vận động, lại không thấy Châu Trì đâu.
Giang Tùy đảo mắt xung quanh một vòng, tầm mắt rơi trên thân ảnh đang ngồi trên bàn bóng bàn.
Châu Trì đang ngồi đó hút thuốc.
Giang Tùy nhanh chóng chạy tới, đứng cách xa hai mét đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng bay qua.
"Sao lại hút thuốc rồi? Cô nhỏ giọng hỏi: "Không phải đã nói hút ít thôi sao?"
"Tôi muốn hút đấy thì sao?" Châu Trì không nhìn cô, giơ tay lên quẹt quẹt mồ hôi trán, nhìn về phía bóng râm đằng xa.
Giang Tùy mím môi, im lặng không biết nói gì.
"Sao cậu không đi về đi?" Cậu mở miệng.
Giang Tùy ngẩn người, ngừng lại một chút: "Cậu không về cùng tôi sao?"
Không phải có người đi cùng cậu sao?" Cậu hơi liếc qua một cái, ngữ khí không nghe ra được cảm xúc gì.
"...Không phải đâu." Giang Tùy tiến lên phía trước một bước: "Sáng nay ra đường thì vừa vặn gặp, sau đó thuận đường nên cùng nhau đi thôi."
"Thuận đường?"
Giang Tùy gật đầu, do dự một chút, nói: "Cậu ấy cũng sống ở đó."
"Cùng một khu với cậu?"
"Ừm." Nghĩ nghĩ một chút, thật thà thừa nhận: "Ở tòa nhà bên cạnh."
Châu Trì nghĩ không ra trong lòng cô đang nghĩ gì, nhìn cô vài giây, biểu tình càng lạnh: "Tại sao lần trước không nói?"
"Cậu cũng không hỏi."
"Phải." Cậu hơi nhướng môi: "Tôi không hỏi bởi vì cậu nói cậu cùng cậu ta không quen thuộc, tôi đâu có biết hai người là hàng xóm?"
"..." Giang Tùy á khẩu.
Châu Trì: "Bình thường hay gặp?
Cô gật đầu: "Ừm."
"Hai người thuận đường đi với nhau, rồi còn làm gì nữa?"
Giang Tùy nhìn cậu kinh ngạc, trong lòng khẩn trương, lại có điểm không hiểu: "Tại sao cậu lại phải hỏi tường tận như vậy? Tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè."
"Bạn bè? Châu Trì cười châm biếm: "Trước đây nói rằng không quen thuộc, bây giờ đã là bạn bè rồi sao? Cậu thay đổi cũng nhanh thật đấy."
"Châu Trì..." Giang Tùy có chút không quen với cậu như thế này: "Cậu sao lại như vậy chứ?"
"Tôi làm sao?"
Giang Tùy nhíu nhíu mày, khẽ vặn vẹo ngón tay: "Tôi cũng đâu có bao giờ hỏi cậu đi với con gái khác thế nào thế nào đâu?"
"Cậu hỏi đi." Châu Trì nhàn nhạt nói: "Tôi chẳng có gì không dám trả lời cả, tôi với người khác cũng chưa bao giờ có hành động gì ái muội, tôi không có tùy tiện như thế."
"Tôi cũng không có." Khuôn mặt của Giang Tùy cũng lạnh xuống vài phần: "Đúng, tôi đi cùng với Trần Dịch Dương, hỏi cậu ta một vài vấn đề học hành, có khi gặp cậu ta ở cửa hàng ăn sáng thì thuận tiện ngồi ăn cũng nhau, ngoài ra chẳng có gì cả. Nếu như cậu cảm thấy tôi như vậy là tùy tiện, thì tôi cũng chẳng có cách nào cả."
Cô nói xong một câu, mắt liền đỏ lên, nhìn cậu hai giây, sau đó quay người đi thẳng.
Hết chương 35.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.