Chu Trì ôm Giang Tùy, đè cô xuống thảm trải trên sàn nhà.
Máu chảy hỗn loạn toàn thân, xông lên đến mặt, hai gò má Giang Tùy hơi đỏ, Chu Trì cúi người, lấy ngón cái vuốt đi những sợi tóc xõa rối của cô, chiếm lấy môi cô. Toàn thân chảy mồ hôi, hắn giữ chặt bàn tay phải của Giang Tùy, lòng bàn tay nắm chặt hơi ẩm ướt. Trong cảnh tượng thân mật đến vậy, những điều đã trải qua cùng với phân li dường như đã bay đi xa.
Một lúc sau, ngón tay Chu Trì mò lấy nút bấm điều khiển, tắt phim đi.
Trong giây phút yên tĩnh đấy, chỉ có lưỡi cuốn vào nhau thắm thiết, không khí trong căn gác lửng ấy cũng xao động theo.
Giang Tùy ghì chặt cổ của Chu Trì, hắn bồng cô lên đi lên giường.
Đầu của Giang Tùy áp vào lồng ngực của Chu Trì, thở hổn hển, giống như chẳng có chút sức lực nào, dựa vào người hắn. Cô không hiểu sao lại đi đến bước này nữa, đầu óc đang suy nghĩ hỗn độn, thì ra lại nhớ hắn đến vậy sao?
Áo quần đều đã rối loạn lên.
Chu Trì cởi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm ra, thân thể kề sát Giang Tùy. Hơi thở dần dần nặng nhọc, bàn tay của hắn ghì chặt eo Giang Tùy, cởi chiếc áo bull tay ngắn bó sát người cô ra. Cảnh tượng này chỉ có trong mơ mới xuất hiện lại, hắn càng cảm thấy mơ hồ hơn.
……
Lúc trần truồng như vậy mà dính chặt lấy nhau, cả hai người có chút run rẩy.
Chợt trong nháy mắt, Giang Tùy có chút tỉnh lại, tay của Chu Trì dần đưa xuống phần dưới liền bị cô giữ lại. Chu Trì sửng sốt, hành động hấp tấp đấy lập tức dừng lại, khuỷu tay hơi chống người lên,cách một khoảng cách với cơ thể cô, đôi lông mày hắn đen kịt, đôi mắt run rẩy, dần dần, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ, qua một lúc sau, đầu óc ảm đạm gục xuống, kê vào vai cô.
Hắn không tiếp tục hành động đang còn dang dở nữa.
Nửa phút qua đi, trên vai của Giang Tùy dần dần vừa nóng vừa ướt át.
Run rẩy vài giây, Giang Tùy đưa tay lên phía trên, sờ thấy đôi mắt ướt đẫm của hắn.
Chu Trì bắt được ngón tay của cô, đưa mặt sang chỗ khác, vùi vào trong chăn.
Căn phòng chợt yên tĩnh.
Im lặng một hồi lâu, Giang Tùy nhẹ nhàng hôn vào cổ của hắn.
Chu Trì quay mặt sang, đôi mắt sưng đỏ nhìn cô, đôi mắt run run.
“A Tùy……” Giọng nói nặng trĩu kìm xuống. Cứ như vậy mà gọi cô một tiếng, hắn thật sự không thể nào kiềm chế được nữa, toàn thân phản ứng rất rõ rệt, khó chịu đến mức chau cả mày.
Giang Tùy ôm chầm lấy hắn.
Dường như không còn quan tâm rằng đã xa nhau được bao lâu, luôn có một người mà từ đầu đến cuối đều là điểm yếu của bạn.
Có lẽ là vì mất đi rồi hòa hợp lại nên khiến lí trí của con người không còn tỉnh táo, rất dễ dàng không thể nào khống chế được bản thân, dẫu sao, ai cũng không thể nào kiềm chế được.
Chiếc đèn ngủ lờ mờ, thân thể hai con người trên giường kia đang cuộn chặt vào nhau.
……
Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Tùy tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Bức rèm màn khép kín, trong khe hở soi vào một tia ánh sáng mặt trời nhỏ. Giang Tùy hoảng hốt nằm thêm một lúc nữa, ý thức dần dần trở lại, nghĩ đến bản thân đang ở chỗ nào, trong vài giây ngắn ngủi, nhịp tim của cô đập nhanh dữ dội.
Quay mặt sang, cô ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Hắn ngủ rất say, nửa khuôn mặt đang ghì chặt vào gối, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng, không còn mùi vị của rượu nữa, cả khuôn mặt và da cổ của hắn đều không còn đỏ như trước nữa, đôi môi cũng nhạt màu hơn, không còn giống như đêm qua nữa, hắn đang ngủ rất thoải mái.
Giang Tùy chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, ngón tay đưa lên, muốn sờ vào mặt hắn, nhưng sau cùng thì dừng lại ngay bên má của hắn.
Đầu óc rất rối loạn, cô chẳng có logic, chẳng có trình tự mà suy nghĩ rất nhiều.
Có phải là hoang đường lắm không?
Nhưng mà không thể không thừa nhận rằng, rượu không thể nào trở thành viện cớ được, bởi vì cô vẫn có những lúc tỉnh táo lại và ý thức được.
Yên tĩnh một lúc lâu, Giang Tùy nhẹ nhàng ngồi dậy, nhặt áo quần của cô lên, nhẹ nhàng bước chân đi vào phòng vệ sinh mặc vào.
Soi vào gương, cô nhìn thấy những vết tích trên người, đưa tay lên sờ vào bên trái cổ, ở đấy có một vết đỏ rất dễ nhìn thấy. Cô vuốt tóc sang để che đi.
Mặc áo quần xong, Giang Tùy đi ra, dựng chiếc bàn bị nghiêng lại, ngồi một mình ở sô pha một lúc, tấm thảm nhăn nhúm hỗn độn càng khiến mọi thứ đêm qua càng rõ ràng.
Giang Tùy nhặt điện thoại trên tấm thảm lên, nhìn thấy tin nhắn mà Tri Tri gửi đến.
“Chị, hôm nay em rất rảnh, đến chị chơi nha. Bây giờ em mang canh đến chỗ mẹ, đúng tám giờ rưỡi sẽ đến thấu nhà chị, cho chị bữa ăn sáng yêu thương do dì Đào tự tay làm lấy!”
Bây giờ đã sắp đến bảy giờ.
Giang Tùy hướng sang bên giường nhìn, do dự một lúc rồi cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, đến đầu ngõ thì ngồi taxi, trước khi vào khu nhà ở, Giang Tùy đi đến tiệm thuốc bên cạnh.
Tám giờ rưỡi, quả nhiên Tri Tri đến đúng giờ, Giang Tùy vừa đi tắm xong, đầu tóc vẫn chưa sấy xong thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đặt máy sấy tóc xuống, bước đến mở của, Tri Tri đang xách một chiếc hộp giữ đồ ăn giữ nhiệt nhưng đang sách đồ quý vậy, lắc lắc trước mặt cô: “Xem này!”
Giang Tùy nở nụ cười: “Vào đi.”
“Chị cũng chả cảm động được tí nào cả, hôm nay em đã cố gắng dậy sớm rồi đấy!” Tri Tri đi vào phòng, đặt hộp đồ ăn lên trên bàn ăn, nhìn Giang Tùy, “Chị, bây giờ chị mới ngủ dậy sao?”
Giang Tùy ậm ờ ừm một tiếng.
Tri Tri liếc nhìn băng dán ở dưới cổ cô, thấy có chút kì lạ, chỉ vào, “Chị, chỗ này của chị bị gì vậy?”
“Bị xước da.” Giang Tùy cố gắng giả vờ bình tĩnh mà trả lời một câu, quay người đi rót cho cậu ta một ly nước mang đến, hỏi: “Hôm nay em cũng nghỉ sao? Không phải nói là cuối tuần này cũng phải đến công ty sao?”
“Không thích đi.” Tri Tri chẳng hề quan tâm mà nói, “Vốn dĩ em chỉ là đi giả làm một thực tập sinh thôi mà, làm đến chừng đấy là được rồi, cậu nhỏ của em lại muốn gây khó khăn cho em. Chị không biết cậu ấy đã điều em đến bộ phận thị trường gì đó đâu, cố tình muốn em mệt chết đây mà.” Kể khổ xong, đôi lông mày cậu ta nhếch lên, lại có chút bộ dạng khôi phục lại đôi mắt như cũ vậy, “Nhưng mà tối qua em có nghe rồi, hôm nay từ sáng sớm cậu ấy đã phải đi Quảng Châu rồi, lúc này nhất định sẽ không ở công ty rồi, bằng không thì em nào đâu dám chuồn chạy chứ? Bị cậu ấy bắt được thì không phải là tự tìm con đường chết hay sao?”
“……Anh ấy phải đi Quảng Châu sao?”
“Đúng vậy, tối qua trợ lí của cậu ấy đã nói đấy.” Tri Tri đứng dậy mở hộp cơm ra, “Chúng ta ăn sáng trước đi, ăn xong thì đi ra ngoài chơi! Này, chị có bát không?”
“Có.” Giang Tùy đi vào bếp, tìm hai cái bát, hai đôi đũa mang đến.
Ăn sáng xong, Giang Tùy nói: “Đi đến bệnh viện trước đã, chị muốn đến thăm dì Chu.”
Tri Tri thấy vậy cũng được: “Vậy cũng được.”
Thu dọn xong, hai chị em đi xuống lầu.
Tri Tri lái xe đến, Giang Tùy ngồi ở ghế phụ trước, nghĩ ngợi rồi nói: “Lát nữa dừng lại trước cổng một lúc, chị mua chút trái cây đã.”
“Không cần mua đâu, chị còn khách sáo gì với mẹ em nữa chứ. Vả lại bà ấy chả ăn được gì nhiều.”
Giang Tùy nói: “Chị mua một chút thôi mà.”
Đi ra khỏi cổng lớn của khu đô thị, Tri Tri dừng xe lại một bên, Giang Tùy xuống xe, đi đến siêu thị bán trái cây bên cjanh.
Tri Tri đang ngồi trong xe đợi, ánh mắt đang nhìn đến chiếc xe màu đen đang lái đến trước mặt, sửng sốt cả người, mắt trừng to lên: “Đệch!”
Nhất thời cậu ta ngồi thẳng dậy, có chút không dám tin vào mắt mình: “Đó không phải là xe của cậu nhỏ sao?”
Cứ tưởng rằng đã hoa mắt, cậu ta dụi dụi mắt, chiếc xe đấy càng ngày càng tiến đến gần, dừng lại ở khoảng cách khoảng hai mét.
Giang Tùy đang xách một giỏ trái cây đi ra khỏi siêu thị, cách khoảng cách khoảng mười mấy mét, nhìn thấy người trong xe đang đi ra ngoài, cô dừng bước lại, nhìn thấy hắn bước đến, tim liền đập mạnh khác thường.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua các khẽ lá, chiếu vào vai của hắn. Hắn vẫn chưa thay áo quần, chiếc áo sơ mi màu đen trên người hắn vẫn còn chút nhăn nhúm rất rõ rệt.
Ánh sáng chiếu rọi vào khuôn mặt trắng của hắn.
Cách cô vài bước, Chu Trì dừng lại, trong lòng thấp thỏm suốt đường đến đây dù sao cũng đã tìm về đúng nguyên trạng.
“Em đi từ khi nào vậy?” Cổ họng hơi khô rát, giọng của hắn vẫn còn chút khàn khàn rõ ràng.
“Bảy giờ hơn.” Giang Tùy nói, “Anh vân chưa tỉnh.”
Chu Trì tiến đến phía trước hai bước, cách cô càng gần, hắn cúi mắt xuống nhìn cô, sau vài giây thì hắn mở miệng nói: “Đêm qua không có……”
Hắn vẫn chưa nói hết thì môi mím lại.
Giang Tùy đã hiểu, cũng không tự nhiên chút nào, mặt hơi đỏ, “Em đã uống thuốc rồi.”
Chu Trì đang nhìn cô, nhíu mày lại, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Im lặng một lúc, hắn nhỏ giọng nói: “Bây giờ em rảnh không?”
Giang Tùy xách giỏ trái cây trong tay đưa lên, nói với hắn: “Em định đi thăm dì Chu, Tri Tri đang đợi ở bên kia kìa.”
Chu Trì thuận theo mắt của cô mà liếc mắt nhìn sang bên kia.
Tri Tri đang ngồi trong xe xem phim hay bỗng cứng đờ người ra, ngơ ngác một lúc, cậu ta xuống xe, bước vài bước đến, gượng gạo mà giải thích với Chu Trì một tiếng: “Cháu không có lười nhát đâu, là dì Đào bảo cháu mang đồ ăn sáng đến cho chị ấy đấy, nhưng mà, chị cháu muốn đi thăm mẹ, nên cháu đi cùng với chị ấy. Không phải hôm nay cậu đi Quảng Châu sao?”
Cậu ta vừa mới nói xong, điện thoại của Chu Trì liền reo lên.
Sau khi nghe máy, hắn vừa nói xong vài câu, sắc mặt liền thay đổi, rất nhanh thì tắt điện thoại đi, Tri Tri đang nhìn hắn, tò mò mà hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Chu Trì chẳng để tâm đến cậu ta, ánh mắt vẫn đang nhìn Giang Tùy.
“Anh đi làm việc trước đi.” Giang Tùy nói, “Em đến bệnh viện với Tri Tri.”
Chu Trì vẫn chưa nhúc nhích, vẫn đang nhìn cô, “Khi nào thì em rảnh? Hai tiếng sau anh đến bệnh viện, em vẫn còn ở đấy chứ?”
Chần chừ một lúc, Giang Tùy gật đầu: “Ừm.”
Đang nhìn chiếc xe lái về phía trước, Tri Tri nhẹ cả người, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Giang Tùy, “Có chuyện gì vậy? Cứ kì lạ sao ấy, này, chị với cậu ấy có chuyện gì sao? Sao cậu ấy lại chạy đến tìm chị rồi?”
Giang Tùy vẫn không biết phải trả lời cậu ta như thế nào, “Đừng hỏi nữa, đi thôi, đến bệnh viện.”
Thật ra sau đợt nghỉ ngơi dài ngày thế này, Chu Mạn đã hồi phục rất tốt, ra viện ở nhà dưỡng sức cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng mà Chu Trì không để cho bà ấy xuất viện, hắn biết rằng một khi bà ra viện thì sẽ không bao ngờ nghỉ ngơi, lúc đấy thì có thể khiến cho bà ấy kéo dài thời gian điều trị hơn nữa, thừa dịp đợt phẫu thuật này, mà để cho bà nghỉ ngơi một thời gian.
Buổi sáng Giang Tùy không đi ra ngoài chơi với Tri Tri, chỉ ở lại bệnh viện với bà.
Lúc sắp đến mười giờ, Chu Trì đến.
Y tá vừa kiểm tra cho Chu Mạn xong, Giang Tùy đứng sang một bên, quay đầu lại thì nhìn thấy hắn đang đứng ngoài cửa, cũng không biết hắn đã đứng được bao lâu.
Chu Mạn đã nhìn thấy rồi, dường như trong lòng cũng đã hiểu, bà cười, rồi nói với Giang Tùy: “Dì ngủ một lúc, A Tùy, con đi ăn cơm trưa đi.”
Đi ra khỏi phòng bệnh, hai người đi cùng nhau đi hết hành lang dài đằng đẳng.
Đi vào thang máy, Giang Tùy dựa vào một bên, Chu Trì đứng ở phía trước cô, cách nhau giữa một đám người. Cô ngước mắt lên, cùng chạm vào mắt của hắn, hắn lôi một miếng kẹo sô cô la từ trong túi quần ra đưa cho cô.
Giang Tùy đưa tay ra lấy nhưng không ăn.
Trải qua chuyện tối qua, giữa hai người họ đã không còn giống như trước nữa. Từ sau khi gặp lại nhau, tảng băng cứng đó đã dần dần tan chảy ra, bây giờ, chắc có lẽ đã hoàn toàn bị đánh vỡ rồi.
Ít nhất thì hiện tại Chu Trì rất rõ rằng bản thân đang muốn có được kết quả như thế nào.
Đi ra khỏi toà nhà lớn bệnh viện.
Chu Trì hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Giang Tùy lắc đầu, “Không đói lắm, ngồi một chút đã đi.”
Trước mặt là một công viên nhỏ của bệnh viện, ở đấy có một chiếc ghế dài.
Bên cạnh có một vài thiết bị dùng để tập thể dục, vài đứa bé đang chơi đùa với nhau dưới sự quan sát của người lớn.
“Anh bận xong rồi sao?” Giang Tùy hỏi.
Chu Trì gật đầu để trả lời, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Tạm thời có chút vấn đề, đã xử lí rồi.”
“Tri Tri nói hôm nay anh phải đi Quảng Châu?”
“Không đi nữa, hoãn lại rồi.”
Chu Trì đang nhìn cô, ánh mắt đang nhìn xuống cổ của cô, chau mày lại. Giang Tùy chú ý đến ánh mắt của hắn rồi sờ vào cổ mình.
“Là do anh làm sao?” Hắn hỏi.
Giang Tùy không trả lời.
Nhìn vài giây rồi Chu Trì nói: “Anh xin lỗi.”
“Không sao.” Giang Tùy cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt của hắn, “Không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Không chỉ là cái này mà còn cả chuyện trước đây nữa.” Hắn kim giọng lại, có vài lời cứ giữ mãi trong lòng, chỉ cho đến bây giờ cuối cùng mới có thể nói ra.
Bỗng nhiên hắn nhắc đến chuyện trước đây, nhất thời Giang Tùy chưa phản ứng kịp.
Im lặng một hồi, cô mới lắc đầu, “Không phải là vấn đề của riêng anh, lúc đấy, chúng ta đều không tốt.”
Nhìn thấy cô đang cúi mặt xuống, miệng Chu Trì cử động, “Anh đã viết thư điện tử cho em, là tài khoản mà trước đây chúng ta đã cùng nhau dùng.”
Giang Tùy hơi hoảng hốt.
Tốt nghiệp cấp ba xong, họ đã tạo một tài khoản dùng chung, tên tài khoản là kết hợp tên hai người lại, ở trong đấy lưu một vài tấm ảnh của cả hai còn có một vài bức thư đã gửi cho nhau.
“Sau đấy em chưa đăng nhập lại vào tài khoản đấy bao giờ.” Cô nói.
Chu Trì đang nhìn mặt cô, giọng nói nhỏ dần, “Em đã xóa đi hết tất cả sao, đến tài khoản đấy cũng không cần nữa, là chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tìm lại anh, đúng không?”
Giang Tùy liếc nhìn hắn rồi im lặng.
“Anh đã từng đến trường của em.” Chu Trì nói.
Giang Tùy giật mình, ngước mắt lên: “Khi nào?”
“Năm còn học năm tư, tháng mười. Anh nhìn thấy em đang đi cùng với người khác, là một thằng con trai.” Chu Trì mím chặt môi, nụ cười chua xót, “Anh không biết là em đã có bạn trai rồi hay không.”
Hắn cũng đã từng nghĩ có lẽ đấy chỉ là bạn bè thôi, nhưng đôi mắt nhìn thấy lúc ấy, đau xót vô cùng, cũng không phải là không nghĩ đến chuyện có lẽ cô đã có người khác rồi, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thì mới hiểu rõ được cảm giác khó chịu đến mức nào, dường như hắn không thể nào chấp nhận được, càng không thể nào có dũng khí để tiến lên trước mà hỏi.
Cảnh tượng lúc đấy vẫn còn hiện lên rất rõ ràng trong trí óc hắn.
Chu Trì cúi đầu, cau nhíu mày, cố gắng bình tĩnh lại, nghe thấy giọng nói của Giang Tùy.
“Không phải bạn trai.”
Lúc đấy đang làm gì thì Giang Tùy đã không còn nhớ nữa, có thể là bạn học cũng có thể là anh khóa trên cũng nên.
Chu Trì nhìn sang cô.
Miệng Giang Tùy nhúc nhích, “Em chưa từng yêu thêm người nào khác.”