Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 13: Quần thần phân tranh (thượng)




Bấy giờ chỉ mới đầu giờ Thìn nên hai cánh cửa chạm trổ long lân triều phụng của điện Thái Hòa vẫn còn đóng kín, vậy mà phần đông các quan đã tới đứng trên hành lang trước điện, người người cầm sớ tâu, tiếng nghị luận vang lên sôi nổi.
Theo thường lệ, khi Tiêu Phong hầu triều chàng đều mặc quan phục màu xanh nước biển, chân đi giày đen, đầu đội nón đỏ gắn đuôi công màu lục.  Bộ quan phục này do thợ lành nghề nhất ở thượng cung may cho chàng, thiết kế tỉ mỉ từ kỹ năng xe chỉ, quắn sợi, cho đến những mũi thêu hết sức phức tạp.  Đặc trưng của bộ quan phục này là dùng kim sa mạ vàng để thêu lên áo hình ngũ long cầu kì.  Nổi bật là con rồng ở giữa ngực Tiêu Phong, trong miệng ngậm một viên trân châu, quanh đầu rồng thêu bốn chữ “thiên mệnh anh hùng.”  Hai bên vai và vạt áo cũng thêu hình rồng. 
Tiêu Phong chậm rãi bước lên bậc cấp dẫn lên hành lang trước điện.  Một tốp quan thấy chàng đến, đang nói chuyện đồng loạt hướng mặt về phía chàng, khom mình hành lễ.  Một trung niên kêu lên:
- Phủ Viễn tướng quân đã đến!
Trung niên này tên Vương Diệm, gia tộc Đông Giai thị Mãn Châu Tương Hoàng kỳ.  Vương Diệm là một trong bốn lý sự vụ đại thần, dáng người cao gầy, tác phong đĩnh đạc, đôi mắt đen láy dưới đôi mày chữ bát.
Tiêu Phong đặt chân lên hành lang, cũng cười vui vẻ, ôm quyền đáp lễ Vương Diệm và các quan:
- Lâu ngày không gặp, Tế Nhĩ Ha Lãng xin chào các vị đại nhân, các vị tới sớm quá.
Một viên quan khác tên Ngạch Nhĩ Thái nói:
- Lần này Phủ Viễn tướng quân nam hạ, chẳng những thắng trận khải hoàn mà còn mời được danh y, vậy là bệnh tình của hoàng thượng có thể khởi sắc rồi.  
Ngạch Nhĩ Thái cũng là lý sự vụ đại thần, năm nay tuổi tác khoảng ngũ tuần, dáng người to khỏe, da mặt trắng hồng, khuôn mặt tròn trịa phúc hậu.
Tiêu Phong giữ nguyên nét cười, thật sự bệnh tình của Khang Hi có được khởi sắc hay không, chàng còn chưa có cách thuyết phục nữ thần y. 
Tiêu Phong còn đang nghĩ ngợi, Long Khoa Đa nói: 
- Đúng là Phủ Viễn tướng quân anh hùng xuất thiếu niên, tuy còn trẻ mà bản lĩnh bằng trời, khiến mấy nắm xương già như đám người chúng tôi cảm thấy khâm phục vô cùng.
Vương Diệm gật đầu:
- Chẳng những đám người chúng tôi khâm phục mà nghe nói dân chúng còn đốt pháo mừng ngài ở Triều Dương.
- Lão phu cũng nghe tiếng pháo nổ rân trời ở Triều Dương, bèn sai thuộc hạ ra coi thì đúng là họ đang tung hô tướng quân.
Người tên Trương Đình Ngọc nói, họ Trương giữ chức Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ trong cung.  Sáng nay Trương Đình Ngọc đội mũ ô sa trắng phủ tua đỏ, thân khoác quan phục màu đen, bên ngoài khoác một áo ngắn cộc tay cũng màu đen, ở lưng phấp phới một dải dây lưng cũng đen nốt, toàn thân Trương Đình Ngọc toát lộ một dáng vẻ tháo vát, tinh nhanh.
Những người khác mỗi người cũng xúm lại khen một câu. 
Tiêu Phong liên tục ôm quyền bái tạ các quan, nói:
- Đa tạ lời khen của các vị đại nhân, tất cả cũng nhờ hồng phúc hoàng thượng và tinh thần quả cảm của đoàn quân Chính Bạch Kỳ.
Tiêu Phong nói tới đây Nhạc Chung Kỳ bước lên hành lang.  Nhạc Chung Kỳ tiến lại đứng đối diện Tiêu Phong.  Sau khi Nhạc Chung Kỳ chào hỏi Tiêu Phong và các quan rồi, Nhạc Chung Kỳ bước thêm một bước gần Tiêu Phong nhỏ tiếng bảo: 
- Những gì tướng quân cần, hạ quan đã chuẩn bị xong cả rồi, nhưng Tô phó tướng hãy còn chưa về.
Tiêu Phong khe khẽ chau mày, định nói gì đó với Nhạc Chung Kỳ thì bỗng Vương Diệm gập mình hô:
- Bái kiến cung thân vương, Sách đại nhân!
Mọi người nghe tiếng hô của Vương Diệm cũng làm theo Vương Diệm kính cẩn bái chào Khang Nạp và Sách Ni.
Tiêu Phong cũng quay đầu ra sau, nhưng chàng chỉ vừa khom mình, chưa kịp hành lễ thì Khang Nạp bước nhanh tới đỡ lấy tay chàng nói:
- Phủ Viễn tướng quân không cần đa lễ.
Khuôn mặt Khang Nạp sáng nay rạng hồng.  Khang Nạp là em cùng cha khác mẹ với Hoàng Thái Cực.  Năm nay Khang Nạp cũng đã sáu mươi mấy tuổi rồi, vậy mà thân thể hãy còn tráng kiện, tràn trề sinh lực.  Diện mạo Khang Nạp khi nhìn nghiêng trông rất giống Hoàng Thái Cực, đặc biệt là ở đôi mắt tinh anh, cặp chân mày rậm hình chữ nhất.  Hôm nay Khang Nạp vận y phục màu nâu, cổ đeo một xâu chuỗi phỉ thúy trong suốt như sương.  
Người bên cạnh Khang Nạp là trụ tứ đại thần Sách Ni, cha Sách Ngạch Đồ.  Sách Ni cùng tuổi Khang Nạp, thần thái lúc nào cũng rất nghiêm nghị, lạnh lùng, nên người chốn kinh sư gọi ông là Lãnh diện vương.
- Đã lâu không gặp Phủ Viễn tướng quân – Khang Nạp nhìn Tiêu Phong nói – Bổn vương gia có rất nhiều chuyện muốn nói với tướng quân, cũng muốn nghe chuyện giang hồ đại đạo miền Nam.  Tối nay ta và cha con Sách đại nhân ghé sang phủ Viễn được không?  
Tiêu Phong nói:
- Vương gia cùng Sách đại nhân, Ngạch Đồ, tới phủ hạ quan lúc nào chẳng được?  Nhưng hạ quan nghe khâm thiên giám nói tối nay có tuyết, chi bằng hạ quan tới Cung Vương phủ thăm ngài?
- Tướng quân mới vừa đánh trận về không nên đi lại nhiều - Khang Nạp lắc đầu nói - Một chút tuyết có ăn nhằm gì?  Nhớ năm xưa, cha ngài đã cùng Sách đại nhân và ta cầm quân đánh Cát Nhĩ Đan, có nỗi khổ gì ba người chúng tôi chưa từng kinh qua?  Một chút bão tuyết không sao đâu.
Tiêu Phong nghe Khang Nạp nhắc đến cha chàng, cười nói:
- Vậy hạ quan sẽ chuẩn bị rượu nóng, và các món cay để khử hàn, chờ ba vị tối nay đại giá quang lâm.   
Sách Ni nói: 
- Rượu thì đương nhiên phải có nhưng đồ nhắm tướng quân không phải lo.  Hôm qua lão phu và Ngạch Đồ đi săn nai ở di trường Mộc Lan, thành quả kiếm được không ít, chi bằng lão phu và Ngạch Đồ mang tới một mâm thịt nai sống, mượn lò than của tướng quân, bốn người chúng ta vừa nướng thịt vừa uống rượu, hàn huyên, chẳng phải thâm tình hơn sơn hào hải vị sao?
Khang Nạp nghe Sách Ni nói đi săn, quay sang Sách Ni nói:
- Sách đại nhân đi săn mà quên rủ người bạn già này cùng đi à?
Sách Ni cười, bá vai Khang Nạp nói: 
- Cứ quyết định theo ý kiến lão phu nhé, ba người chúng tôi đến phủ Viễn, có lẽ là nửa đêm, trời đông khuya khoắt không nên làm phiền bọn a hoàn thức dậy nhóm bếp nấu ăn.
Tiêu Phong gật đầu:
- Vậy Tế Nhĩ Ha Lãng xin tuân lệnh, theo ý hai vị mà làm.  
Khang Nạp vẫn còn trợn mắt nhìn Sách Ni, Sách Ni nói:
- Vương gia còn nhớ không?  Lúc nguyên soái Hạ ngũ kỳ còn sống đã cùng hai đứa tụi mình cầm quân đánh Cát Nhĩ Đan.  Ở tây bắc mỗi người một lều, nhưng hằng đêm tôi và ngài đều tới ngủ trong lều nguyên soái, có đêm vào giữa khuya, ba người không ngủ được, bèn ra ngồi bên bếp lửa vừa nướng thịt nai vừa luận chuyện thiên hạ.  
Khang Nạp nghe Sách Ni nhắc cha Tiêu Phong, cũng hoài niệm chuyện cũ:
- Làm sao mà quên cho được.
Khang Nạp nói xong Sách Ngạch Đồ cùng với Mã Tề và một trung niên mặc quan phục màu đen trên áo có thêu hình bạch nhàn đặt chân lên hành lang.  
Ba người bọn Sách Ngạch Đồ gia nhập đám người Tiêu Phong, cùng gập mình hô:
- Xin chào vương gia, tướng quân, các vị đại nhân.
Sách Ngạch Đồ hành lễ xong bước lại vỗ vai Tiêu Phong.  Tiêu Phong cũng đặt tay lên vai Sách Ngạch Đồ, hai người nhìn nhau tươi cười.  
Sách Ngạch Đồ đứng thấp hơn Tiêu Phong nửa cái đầu, thể hiện vóc người được trưởng thành trong tu dưỡng.  Sách Ngạch Đồ có khuôn mặt trắng trẻo, mày kiếm, mắt to và đen không thấy đáy.  Ngoài võ công rất tốt, Sách Ngạch Đồ còn nổi tiếng là người điềm tĩnh, nhã nhặn, từng lời lẽ cử động không có một chút dung tục.  Sách Ngạch Đồ hầu triều trong bổ phục thêu bát mãng ngũ trảo, đầu đội mũ trắng phủ tua hồng, chiếc đuôi sam bóng nhẫy thõng xuống sau lưng chàng.
- Đây phải là Phủ Viễn tướng quân nức tiếng kinh thành rồi!  
Trung niên vận áo đen có thêu hình bạch nhàn lên tiếng.  
Tiêu Phong thu tay về, nhìn người này, lại nghe:
- Cuối cùng hạ quan cũng gặp được tướng quân rồi!  Hạ quan xin tự giới thiệu, hạ quan họ Mộc, tên Khả Hỷ.  May mắn được hoàng thượng thăng hàm quan tam phẩm, điều hạ quan từ Thẩm Dương tới kinh sư.  Bấy lâu hạ quan nghe danh tướng quân, là một đại anh hùng đảm lược xuất chúng, nay được gặp, hy vọng tướng quân chỉ dạy tận tình?  
- Ra là ngài! - Tiêu Phong nói - Nghe danh đã lâu, nay mới được dịp gặp gỡ, hân hạnh, rất hân hạnh!
Thực sự đây chỉ là lần thứ hai Tiêu Phong nghe tên Mộc Khả Hỷ, song chàng vẫn tươi cười, chào nói như đã quen lâu lắm rồi.
Khang Nạp biết Tiêu Phong từ khi chàng còn là một đứa bé ẵm ngửa, rất hiểu trong đầu Tiêu Phong nghĩ gì, bèn nói:
- Mộc Khả Hỷ là một kẻ rất nghĩa khí.  Để bản vương gia nói tướng quân nghe, tuy rằng chức vị của hắn chưa cao nhưng với tài trí của hắn, mai này danh lợi tất đạt được dễ dàng. Thế mà, tướng quân biết không, đã tới hai lần Ngao Bái mời hắn về phủ, đem ngân lượng ra tặng, hắn vẫn một mực không nhận. 
- Ầy, vương gia đừng nói hạ quan cao thượng như vậy - Mộc Khả Hỷ nói - Hạ quan làm sao khí khái được như lời ngài?
- Từ xưa tới giờ bản vương gia không biết thêu dệt chuyện bao giờ - Khang Nạp nói.
Rồi quay sang Tiêu Phong, Khang Nạp tiếp:
- Khả Hỷ hắn có lá gan bằng trời.  Chả là tuần trước Ngao Bái sai quản gia tới mời hắn sang Ngao phủ dùng tiệc, tướng quân biết hắn trả lời sao không?
Tiêu Phong lắc đầu.  Khang Nạp nói: 
- Hắn mời quản gia dùng trà, vừa thong thả uống trà với quản gia vừa kể một câu chuyện cho nghe, sau đó sai hạ nhân tiễn khách ra cửa.
- Không biết câu chuyện đó là câu chuyện gì?
Họ Mộc này, rốt cuộc đã khơi dậy trong Tiêu Phong sự tò mò. 
Khang Nạp thấy Tiêu Phong bắt đầu có hứng thú với Mộc Khả Hỷ, cười ha hả ra chiều khoái trá nói:
- Hay là để Khả Hỷ hắn chính miệng kể lại câu chuyện mà hắn đã nói với quản gia cho tướng quân nghe nhé? 
Tiêu Phong quay qua Mộc Khả Hỷ, họ Mộc vâng lời nói:
- Cũng không phải chuyện gì mới mẻ cho lắm, đó chỉ là câu chuyện kể về Trang Tử câu cá trên sông Bộc thôi.  Hạ quan kể với quản gia rằng lúc bấy giờ, Sở Vương sai hai quan Đại Phu đem lễ vật mời họ Trang lâm triều làm quan. Trang Tử cầm cần câu không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn hai vị khách quý mà điềm tĩnh nói: Ta nghe vua Sở có con thần Qui, chết đã ba nghìn năm. Vua Sở quý nó lắm nên cất trong miếu đường. Thế mới hay đến loài súc sanh như con Qui ấy, còn biết thà chịu chết để lưu lại bộ xương cho người đời sau quý trọng, vẫn hơn được sống mà kéo lê cái đuôi của mình dưới vũng bùn. 
- Ha ha ha!
Khang Nạp nghe đến đoạn này cười khoan khoái.  Mã Tề, Sách Ni, Sách Ngạch Đồ, Vương Diệm, Long Khoa Đa, Nhạc Chung Kỳ, Ngạch Nhĩ Thái và Trương Đình Ngọc cũng bật cười ha hả.  Tiêu Phong cũng không nhịn được nhưng chàng cười rồi, không tự chủ nhủ bụng: “Tên họ Mộc này không rõ có bao nhiêu thực tài, nhưng miệng mồm cũng thật lợi hại lắm. Liệu phải chăng…”
Tiêu Phong còn đang đa nghi Tào Tháo, tiếng Khang Nạp vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng.  Khang Nạp nói:
- Rồi sau đó tướng quân biết quản gia đáp sao không?  Gã theo lời Ngao Bái nói với Khả Hỷ: “thời buổi đang loạn lạc, chỉ những người làm người khác sợ thì mới sống tốt.”  Gã còn nói nếu Khả Hỷ đồng ý theo Ngao Bái, Ngao Bái sẽ giao một số lính cho Khả Hỷ quản, để Khả Hỷ phô trương lực lượng, tự biến bản thân mình thành đối tượng khiến người khác sợ, để không kẻ nào dám lấn lên đầu rùa được, là “đầu rùa” ấy!  Ha ha, ha ha!
Khang Nạp càng nói càng lớn tiếng.  
Các quan nghe hai chữ “đầu rùa” cũng cười nghiêng ngã.
Chỉ có Sách Ngạch Đồ là không cười nữa.  Tiêu Phong lia mắt sang Sách Ngạch Đồ, chàng thấy Sách Ngạch Đồ đang nhìn Khang Nạp, trong mắt lộ tia không vui.  
Thật sự từ lâu, Khang Nạp ở trong triều nổi tiếng là một trọng thần chính trực, nghĩ sao nói vậy, không biết e ngại bất cứ điều gì.  Tiêu Phong đương nhiên biết điểm này.  Bất quá, chàng cũng hiểu nỗi lo xa của Sách Ngạch Đồ, cứ hễ mỗi lần Khang Nạp nhắc đến Ngao Bái là mở miệng thản nhiên chỉ trích, chẳng chút kiêng nể, Khang Nạp chẳng hề giữ lại một chút thể diện cho Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ quốc công thần.
Tiêu Phong còn đang nhìn Sách Ngạch Đồ, Khang Nạp tiếp tục nói: 
- Bởi vậy cho nên có rất nhiều quan viên trong triều khiếp sợ Ngao Bái, chẳng hạn mới đây, gã thu được Trát Bố Tố, Vương Đăng Liên, và Tô Nạp Hải vào trướng của gã rồi đó.
Tiêu Phong lại thấy Sách Ngạch Đồ chau mày, mắt nhìn về một nơi.  Tiêu Phong nhìn theo ánh mắt Sách Ngạch Đồ, thì thấy Vương Đăng Liên, Tô Nạp Hải, và Trát Bố Tố đang đứng dưới một cây cột có hình rồng cuộn.   Tiêu Phong biết Vương Đăng Liên và Tô Nạp Hải mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng hai người đó sóng ngầm cuồn cuộn.  Còn Trát Bố Tố thì, Tiêu Phong thấy hắn dường như máu trong người đã bị hút cạn, sắc mặt vừa xanh, vừa xám trông chẳng khác gì tro.
Tiêu Phong còn đang nhìn hai bàn tay run run như đang tức giận của Trát Bố Tố, Mộc Khả Hỷ nói: 
- Thật sự thì trong gia đình hạ quan cũng có người khuyên hạ quan làm rùa dưới bùn để tránh sự áp bức của tam mệnh đại thần nhưng tâm nguyện hạ quan đã quyết, chỉ làm rùa trong miếu.
Mộc Khả Hỷ nói câu này lại trúng ý Khang Nạp.
- Hay! - Khang Nạp vỗ vai Mộc Khả Hỷ nói – Chúng ta thà làm linh Qui trong miếu, còn hơn suốt ngày bám gót liếm giày người khác để sống!  
Tiếng Khang Nạp vang lên sang sảng.  Nhưng lần này, sau khi Khang Nạp nói rồi, Tiêu Phong không còn nghe những tiếng cười nói phụ họa nữa.  Các quan đang nói chuyện rôm rả trên hành lang đã ngưng bặt từ khi nào, lại nữa, Tiêu Phong thấy mấy chục đôi mắt đang cùng nhìn một nơi.  
Mặc dù Tiêu Phong đứng quay lưng lại cầu thang, nhưng nhìn phản ứng của mọi người như thế chàng không cần nhìn cũng biết những người đang tới là những nhân vật nào.
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.