Mùa xuân thời tiết trên cả tuyệt vời, hoa đào nở rộ khắp nơi mang đến nét thái bình phảng phất giữa bầu không khí căng thẳng trong thành, từng cơn gió nhẹ ùa về thay những làn gió đông giá lạnh, bầu trời êm đềm tỏa nắng, én chao lượn giữa trời mênh mông. Ngoài thành ba dặm có một đồng cỏ rộng rãi trải dài như thảo nguyên, bấy giờ là bình minh nên những giọt sương còn đọng trên thảm cỏ non mượt mà.
Sáng nay Hà Tử Lăng mặc y phục màu lục, tóc tết thành một bím được buộc bằng một sợi cước cũng màu lục. Nàng vịn vai Tiểu Khả bước xuống xe ngựa. Hai người thấy Phi Nhi không đứng trong lán mà đứng dưới một gốc đào uốn lượn trông ra trường đua, tà áo màu vàng nhạt của Phi Nhi đang đón gió xuân bay lồng lộng trong gió.
Hà Tử Lăng và Tiểu Khả tiến lại chào Phi Nhi. Phi Nhi nói:
- Chào Hà tiểu thư, Tiểu Khả muội muội. Mùa xuân không khí thật thoải mái hai vị nhỉ?
Hà Tử Lăng vui vẻ gật đầu với Phi Nhi. Tiểu Khả cũng gật đầu, đoạn chỉ vào thân cây đào bên cạnh Phi Nhi nói:
- Úi chà! Nhựa của cây đào này rỉ ra nhìn như những viên ngọc vậy.
Phi Nhi gật đầu, hồi nãy vừa đến nơi này nàng cũng ngắm cây đào này không chớp mắt, thân cây đào có nhựa rỉ ra nhìn đẹp như được đính ngọc, hơn nữa còn có mấy tai nấm linh chi quý hiếm mọc quanh gốc đào.
Trong khi Phi Nhi trò chuyện với Tiểu Khả, Hà Tử Lăng lặng lẽ quan sát Phi Nhi. Hà Tử Lăng thấy Phi Nhi là một cô gái có dung mạo khả ái, luôn vận áo vàng hoa cúc, sáng nay trên vai Phi Nhi khoác thêm một chiếc áo choàng bằng nhiễu lông vũ đại hồng lót da cáo trắng trông càng xinh đẹp. Hà Tử Lăng nhìn Phi Nhi một chút nói:
- Mỗi ngày vào giờ này phủ Viễn tướng quân có thói quen đến đây cưỡi ngựa. Ta cũng thường đến xem ngài, không ngờ sáng nay cô nương đã tới trước rồi.
Khuôn mặt mỹ lệ của Phi Nhi điểm nụ cười dịu dàng. Tiểu Khả đưa mắt nhìn quanh quất ngoài trường đua và trong lán nói:
- Sáng nay Tô phó tướng không có ở đây à?
Phi Nhi lắc đầu. Tiểu Khả mím môi, trên mặt nàng thoáng nét buồn.
Ba cô gái đứng dưới tán cây đào chuyện trò dăm câu nữa đột nhiên trong lán có giọng hoan hô và một tràng pháo tay vang lên. Ba người ngó ra ngoài bãi, xa xa dưới ánh nắng ấm áp xuất hiện một đoàn kỵ mã đang chạy từ đông sang tây.
Hà Tử Lăng nhìn đoàn người ngựa ngoài trường đua nói:
- Không biết trong số các con ngựa đó con nào sẽ được chọn trong trận đua ngựa với Sa hoàng?
Phi Nhi chỉ tay ra xa nói:
- Nghe nói con ngựa màu trắng phủ Viễn tướng quân đang cưỡi.
Hà Tử Lăng nhìn theo tay Phi Nhi, thấy ngoài trường đua Tiêu Phong đang cưỡi con ngựa trắng chạy nhanh nhất, bỏ lại đoàn người ngựa khá xa. Con ngựa được tuyển chọn có bộ lông tuyệt đẹp, trắng muốt như tuyết. Sáng nay Tiêu Phong cũng vận bộ đồ kỵ sĩ trắng, chàng cho ngựa phi nhanh như chớp, một vài lọn tóc rơi ra khỏi bím tóc chàng bay lật phật trong gió. Thi thoảng, Tiêu Phong vung roi cuốn những ngọn cờ sặc sỡ cắm sẵn trên mặt đất hất tung ra phía sau lưng. Chàng quất nhát nào là dính lá cờ nhát nấy khiến tiếng reo hò trong lán càng thêm vang dội.
- Hay quá!
Phi Nhi trố mắt theo dõi Tiêu Phong biểu diễn tài cưỡi ngựa, vỗ tay hoan hô theo mọi người. Phi Nhi nhủ bụng từ nhỏ tới lớn, nàng chưa hề thấy người nào cưỡi ngựa tài tình như Tiêu Phong, chàng cho con bạch mã lao vun vút với tốc độ chóng mặt, vượt hẳn những con ngựa khác. Càng lúc động tác của chàng càng cực kỳ đa dạng, lúc thì ngồi lệch, lúc nghiêng mình ra phía sau rồi hai tay ôm lấy cổ ngựa vừa cưỡi vừa nhào lộn sang hai bên. Đôi khi, chàng còn nắm cả dây cương và roi trong một tay, tay còn lại nhổ những lá cờ cắm trên mặt đất. Xem chừng chàng không chỉ là một kỵ sĩ mà bấy giờ chàng là một người biểu diễn tự do trên yên cương.
Ngoài bãi cũng như trong lán làn sóng hoan hô mỗi lúc một rầm rộ.
Tới gần điểm dừng, Tiêu Phong vẫn cho ngựa phi như tên bắn, đồng thời chàng cũng đứng thẳng trên yên ngựa dang hai tay để giữ thăng bằng, trông chàng khi này như một con đại bàng đang dang cánh chao liệng ngoài sa mạc. Phi Nhi bất giác bồn chồn trong dạ, mặc dù ngoài bãi đang có rất nhiều người cầm dây thừng chạy lại hườm sẵn.
Khoảng cách chừng mười thước, Phi Nhi hồi hộp muốn nín thở nhưng con ngựa chợt hí một tràng rồi dừng trước lằn vạch khoảng ba bước chân. Tiêu Phong vẫn đứng vững trên yên ngựa, buông thõng hai tay.
Bốn bề yên lặng như tờ rồi bất chợt tiếng hoan hô vang như sấm động, vọng cả trong và ngoài lán. Tiếp theo là giọng trầm trồ của binh sĩ ngoài bãi.
Phi Nhi nghe trong lán vang lên hàng loạt những lời tấm tắc khen ngợi. Một tên lính nói:
- Tài khinh kỵ của Phủ Viễn tướng quân thật xứng với câu người Mãn lấy được thiên hạ trên lưng ngựa!
- Phải thế chứ! – Phi Nhi lại nghe một tên lính khác nói - Ngài ấy là võ quan nhất phẩm, tài cưỡi ngựa đương nhiên phải danh bất hư truyền!
Một kỵ mã nói:
- Hôm nay chúng ta được chứng kiến tận mắt tài cưỡi của ngài, đúng thật là niềm vinh dự cho mỗi người chúng ta!
Một tay kỵ mã cừ khôi khác vuốt râu gật đầu cười nói:
- Phủ Viễn tướng quân là đồ đệ của Võ Ma, võ công và thuật cưỡi ngựa của ngài đều do ông ấy dạy cho. Ta đã vinh hạnh gặp được ông ấy một lần, thuật cưỡi ngựa của ông ấy cực giỏi, hoàn hảo đến mức Lộ Thần tiền bối nói ông ta là “thiên hạ đệ nhất phi hành thuật.”
Phi Nhi nghe không sót một lời khen nào, vừa nghe, nàng vừa nhìn Tiêu Phong không rời mắt. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đàn ông nào quan tâm nàng như chàng. Sau đêm nàng gặp chàng trong hẻm Tiên, nàng đến ở trong căn phủ của chàng, nàng ở đó như một vị khách quý, có người hầu kẻ hạ, chàng luôn quan tâm nàng, mỗi ngày ân cần hỏi thăm nàng có ăn được những món ăn miền bắc không, có mệt không, đủ quần áo mặc không… Có một hôm Phi Nhi nói nàng sợ phải ở một mình muốn dời phòng nàng đến gần phòng chàng và chàng chiều theo nàng. Những khi rảnh rỗi chàng lại dẫn nàng đi Đàm Giá tự vui chơi, không ngại cùng nàng ăn ở những quán ăn bên đường, đôi ba hôm chàng lại tạo bất ngờ cho nàng. Chẳng hạn nàng ngủ dậy sẽ thấy một cái áo ấm, vì sợ nàng lạnh, hay một chiếc gối để nàng ngủ đỡ mỏi cổ. Bên chàng bình yên như vậy nhưng nàng chưa bao giờ ngừng nghĩ về tương lai của mối quan hệ này.
Phi Nhi mải mê suy nghĩ về mối quan hệ không tên giữa hai người, Tiêu Phong đã nhảy xuống đất nói gì đó với một kỵ sĩ, người được triều đình tuyển chọn cho cuộc đấu ngựa. Kỵ sĩ đó nghe Tiêu Phong căn dặn, liên tục gật đầu, rồi leo lên lưng ngựa cho ngựa nhịp nước kiệu. Đám đông vẫn còn hò la khen ngợi.
Khi này một cỗ xe chạy đến đậu bên cỗ xe của Hà Tử Lăng, một cô gái khẽ vén rèm trông ra. Phi Nhi thấy những người trong lán đều bước ra bái chào cô gái. Phi Nhi quay sang Tiểu Khả hỏi:
- Không biết vị cô nương đó là lá ngọc cành vàng của vị vương gia nào mà mọi người đều khẩn trương vậy Tiểu Khả muội muội?
Tiểu Khả đáp:
- Mẫn Mẫn cách cách đúng là lá ngọc cành vàng thật đấy, với địa vị của cô ấy họa may trên đời chỉ có Tân Nguyên cách cách đại danh đỉnh đỉnh là có cửa để đối.
Phi Nhi tiếp tục nhìn cô gái có tên Mẫn Mẫn, lúc này đã buông rèm xe. Phi Nhi lại nhìn phu xe của Mẫn Mẫn, thấy đó là một cô gái tuổi khoảng đôi mươi vận y phục màu lam, hai má hồng hào, đúng là Mẫn Mẫn không phải một nhân vật tầm thường, ngay cả một a hoàn cũng đẹp hơn người.
- Địa vị của cô ấy hiển hách lắm sao?
Phi Nhi tiếp tục dò hỏi. Tiểu Khả gật đầu:
- Đương nhiên, Mẫn Mẫn cách cách là em gái của Lâm Đan đại hãn, một hãn độc lập của Mông Cổ không dưới quyền Cát Nhĩ Đan, nếu tính về huyết thống cô ấy là cháu gái xa của Đài Nã phúc tấn vợ Túc Vũ thân vương. Mẫn Mẫn cách cách gọi thái hoàng thái hậu là “hoàng cô cô.”
Phi Nhi hỏi:
- Cô ấy đi đường xa đến xem trận đua ngựa à?
Tiểu Khả lại gật đầu:
- Mẫn Mẫn cách cách cưỡi ngựa rất tốt, kiến thức về ngựa của cô ấy các cô gái kinh thành không ai bì kịp. Phần lớn đàn ông con trai người Mãn đều thành thạo thuật cưỡi ngựa, nhất là hậu duệ hoàng thất đều phải rèn luyện từ nhỏ, và khác với phụ nữ người Hán các cô, đàn bà con gái Mãn tộc chúng tôi ai cũng khá thành thục thuật cưỡi ngựa.
Phi Nhi gật gù.
Tiểu Khả nói xong bẻ một nhành hoa đào xoay xoay trong lòng bàn tay, quay sang Hà Tử Lăng hỏi:
- Hà tiểu thư nhìn xem, có đẹp không?
Hà Tử Lăng gật đầu, Tiểu Khả nói:
- Mẫn Mẫn cách cách đẹp như cành hoa này vậy, mỗi lần em nhìn thấy y phục của cô ấy là em nghĩ đến một nhánh hoa đào. Nhất là khi cô ấy đến trường đua này như một nhánh hoa đào nở rộ tô điểm sắc hồng trên nền cỏ xanh.
Hà Tử Lăng nghe Tiểu Khả nói lại gật đầu, sau đó cười đáp:
- Ta cũng thích hoa đào lắm, hoa đào xuất hiện đẹp như hào quang hư ảo nhưng đương độ hương sắc tuyệt mỹ chúng rụng ở đỉnh điểm của sự huy hoàng. Đi thôi, chúng ta đến tham kiến cô ấy.
Hà Tử Lăng kéo tay Tiểu Khả rời đi.
Phi Nhi cũng đi theo Hà Tử Lăng và Tiểu Khả, trong đầu Phi Nhi suy nghĩ lời của Hà Tử Lăng.
Phu xe của Mẫn Mẫn dìu nàng bước xuống xe ngựa. Phi Nhi nhìn Mẫn Mẫn, nàng thấy Mẫn Mẫn là một cô gái vô cùng sang trọng, khoảng chừng hăm mốt hăm hai tuổi, khuôn mặt tròn trắng nõn, cặp mắt to lấp lánh có thần, đôi bờ môi tô son đỏ tươi. Trên người Mẫn Mẫn diện một chiếc áo gấm đỏ được thêu những đường hoa văn bằng chỉ bạc phức tạp, nơi vạt áo còn đính đầy những viên châu ngọc long lanh, phía dưới mặc một chiếc váy lụa hồng, lại càng tôn lên vẻ quý phái. Mẫn Mẫn tết tóc vương miệng, trên đầu đội thêm một chiếc nón lông chồn bắt mắt, vành nón được điểm xuyết bằng đủ loại ngọc ngà, châu báu. Diện mạo và bộ y phục xa hoa của Mẫn Mẫn khiến cho nhan sắc của Hà Tử Lăng hoàn toàn lu mờ. Có điều, cho dù Mẫn Mẫn có thân thế hiển hách, dung mạo mỹ miều, nhưng dường như mọi người không ai có thiện cảm với nàng. Bằng chứng là mọi người chỉ đến chào rồi không ai dám hó hé gì. Phi Nhi không hiểu tại sao không ai thích cô gái này, lại nhủ bụng có lẽ Hà Tử Lăng đã nắm rõ được điều này, do đó mới có thể tươi cười, ung dung trước sự xuất hiện của Mẫn Mẫn như vậy.
Ngày hôm sau Phi Nhi vừa tỉnh giấc đã muốn ra biệt viện tìm Tiêu Phong.
Buổi sớm thức dậy, Phi Nhi có thói quen vào hoa viên đón nắng mai, mùa xuân cảnh vật ngập tràn sức sống, khắp nơi cỏ cây đâm chồi nảy mộc, vạn vật toả sức sống dồi dào. Phi Nhi đứng tựa lưng vào hòn giả sơn nhìn những mầm xanh nõn nà, mơn mởn đã trút bỏ lớp vỏ cây xù xì, xấu xí, cựa mình thức dậy sẵn sàng đương đầu với mưa nắng bằng một sức sống căng tràn.
Tự nhiên, Phi Nhi ước gì mình cũng sẽ như những mầm xanh kia, sẽ rũ bỏ hết tất cả mọi ưu tư phiền muộn trong những tháng ngày vừa qua để vươn lên đón một ngày mới, một mùa xuân mới và sống một cuộc đời mới tốt hơn. Nàng muốn thoát khỏi hoàn toàn những gì thuộc về quá khứ để làm một Lộ Phi Nhi với những nụ cười rạng rỡ vẫn luôn thường trực trên môi.
Phi Nhi khẽ đưa tay lên hứng những cánh hoa đào đang bay, bất chợt, nàng cảm thấy mọi thứ nơi đây trở nên thân quen với nàng từ khi nào, cả tiếng chim hót cũng thành thân quen, đến độ nàng chợt nghĩ, nếu giờ nàng trở về Đồng sơn nơi có trời xanh mây biếc non nước mênh mang nàng có thoải mái được như thế này?
Có tiếng chân Tiểu Tuyền phía sau lưng nàng, rồi tiếng mời nàng ra sảnh dùng điểm tâm. Phi Nhi theo Tiểu Tuyền vào sảnh, ngồi vào bàn ăn, trên bàn bày nào là bánh cuốn tôm hấp, bánh củ cải hấp, bánh xếp nhân đậu đỏ chiên, bánh hạt sen… nhưng Phi Nhi chỉ ăn qua loa vài miếng bánh xếp, nói với Tiểu Tuyền rằng nàng muốn ra biệt viện rồi hấp tấp rời phủ.
Sáng nay Phi Nhi tới bãi đua ngựa thật sớm, ngoài bãi vắng ngắt không một bóng người, trong lán cũng chưa có ai, nàng bèn ngồi xuống băng ghế trong lán nhìn trời mây, chờ đợi.
Đương lúc mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng vó ngựa, Phi Nhi choàng tỉnh thì trông thấy Tiêu Phong và một kỵ mã cưỡi ngựa từ ngoài bãi cho ngựa phóng thốc lại, nàng bèn đứng phắt dậy.
Chỉ lát sau, hai người kia đã tới nơi nàng ngồi. Tiêu Phong ngồi trên con ngựa ô cao lớn, ghìm cương. Sáng nay chàng vận đồ kỵ sĩ bó sát màu xanh lam viền bạc, càng làm nổi bật thân hình rắn rỏi, lưng chàng thắt một sợi dây đai cũng màu bạc, yên ngựa đeo ống tên, trong cắm mấy mũi tên đuôi lông vũ. Kỵ sĩ nọ là Nhạc Chung Kỳ, sáng nay chàng vận bộ đồ xanh lá, dáng người cao gầy, trông thâm trầm mà tinh anh.
Phi Nhi cúi đầu thỉnh an với Nhạc Chung Kỳ và Tiêu Phong. Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi:
- Nàng tìm ta?
- Vâng thưa tướng quân.
- Có chuyện gấp gì à? Nàng không sao chứ?
Phi Nhi bất giác đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền mặt Phật trên cổ nàng, gần như không thể đo lường được phân lượng của dây chuyền này, hôm nay nó nặng nề quá sức tưởng tượng của nàng. Hay là trong lòng nàng nặng nề? Nàng nghĩ đến lời đã hứa với Phi Yến, nhưng nàng đã trót nảy sinh tình cảm với người đàn ông này, nàng không thể dẹp bỏ tình cảm dành cho chàng cũng không điều khiển được lý trí của mình. Nàng luôn muốn gặp chàng, bất cứ giây phút nào, cho dù chỉ nhìn chàng cưỡi ngựa từ xa, nhìn chàng trong thư phòng xem tấu chương, một vài giây ít ỏi bên chàng, nàng cũng mãn nguyện vì nàng không chịu được cảm giác thiếu vắng chàng.
Nhưng Phi Nhi không dám trả lời Tiêu Phong những điều nàng đang nghĩ trong lòng, đành chỉ vào con ngựa mà chàng đang cưỡi nói:
- Không có gì thưa ngài, chỉ là tiểu nữ… rất thích xem ngài huấn luyện ngựa.
- Nàng thích xem huấn luyện ngựa, nàng biết cưỡi ngựa sao?
Phi Nhi cưỡi ngựa rất khá nhưng nàng lắc đầu.
Từ khi thấy Phi Nhi xuất hiện và đối đáp cứ ấp a ấp úng, Nhạc Chung Kỳ đã dùng ánh mắt đầy ý nhị nhìn Phi Nhi. Sau khi Nhạc Chung Kỳ nghe Phi Nhi trả lời, bèn hăng hái đề nghị Tiêu Phong dạy Phi Nhi cưỡi ngựa. Phi Nhi cũng hớn hở cho rằng đó là một đề nghị rất hay. Vì nàng đang rầu rĩ, mấy hôm nay không có cơ hội gần gũi chàng, nên sau khi nàng nghe Nhạc Chung Kỳ đề nghị xong, vô cùng mừng rỡ, luôn miệng tán thành. Tiêu Phong dễ dãi gật đầu, sáng nay chàng cũng rảnh, không phải hầu triều, hơn nữa chàng nghĩ để nàng có một môn giải trí nào đó để nàng khỏi cả ngày cứ ru rú ở trong phủ buồn bã vì tông tích của em gái. Thế là, Tiêu Phong nhờ Nhạc Chung Kỳ mang ngựa lại cho Phi Nhi.
Một lát sau Nhạc Chung Kỳ trở lại với một con ngựa nhỏ màu nâu đồng, trao dây cương cho Phi Nhi. Phi Nhi thấy con ngựa nhỏ bé thật dễ thương, nàng vui quá, cầm dây cương, lắc lắc dây cương định reo “đẹp quá” nhưng không ngờ nàng vừa lắc sợi cương con ngựa đã chồm lên tại chỗ. Phi Nhi vờ kinh hoàng nhắm mắt rú lên, đến khi cảm thấy nó đứng yên mới mở mắt, ra là Tiêu Phong đã ghìm cương lại giúp nàng. Chàng vừa nhìn nàng vừa cười. Phi Nhi cúi đầu bảo:
- Bây giờ ngài rút lại lời hứa vẫn còn kịp đấy, bằng không, xem ra trọng trách của ngài sẽ rất gian nan.
Phi Nhi nói vậy chứ tim đập thùm thụp, nhưng nàng không biết chứ xưa nay Tiêu Phong đã hứa làm việc gì rất hiếm khi nuốt lời. Chàng đỡ Phi Nhi lên yên ngựa, khẽ vuốt vuốt lưng ngựa rồi dạy Phi Nhi cách cầm cương. Phi Nhi ngoan ngoãn làm theo. Một hồi sau Phi Nhi ruổi ngựa đi từ từ được. Tiêu Phong vẫn đi tụt lại sau chừng nửa đầu ngựa hộ tống Phi Nhi. Chàng vừa đi vừa bảo:
- Chúng ta hẵng thong thả dạo một vòng cho nàng làm quen với ngựa. Tiện thể ta sẽ nhắc vài điều nên chú ý để lát nữa bắt đầu cho chạy nước kiệu.
Phi Nhi vâng dạ. Thật ra trong bụng Phi Nhi rất buồn cười, có đến hơn mươi lần nàng định kẹp chân vào bụng ngựa, vung roi lên để chạy nước kiệu.
Hai người đi một vòng sau đó trở lại gần lán, Tiêu Phong bảo Phi Nhi chờ một chút, rồi vào trong lán nói gì đó với Nhạc Chung Kỳ. Một lát sau Nhạc Chung Kỳ dắt thêm một con ngựa khác cũng màu nâu đồng đến.
Tiêu Phong nắm dây cương, trỏ con ngựa của Phi Nhi nói:
- Ngựa nàng đang cưỡi là ngựa con, rất thuần tính. Ta sẽ cưỡi ngựa mẹ, nó sẽ tự khắc đi theo.
Nói đoạn, chàng tung mình nhảy lên con ngựa lớn hơn.
Lúc nãy Phi Nhi leo xuống ngựa nghỉ một lát giờ lại lập cập trèo lên con ngựa non. Tiêu Phong thúc ngựa chầm chậm đi trước, bảo:
- Tay nàng yếu, lại chưa quen tính ngựa, đừng nên nóng vội. Đi thêm một vòng nữa nàng hãy cho ngựa chạy bước ngắn theo ngựa mẹ.
Phi Nhi thấy Tiêu Phong truyền đạt cách cưỡi ngựa rất hiệu quả, phương pháp dạy cực kỳ bài bản, trong lòng đã cảm mến càng thêm cảm mến chàng. Nhưng đột nhiên Phi Nhi cảm thấy cổ nghèn nghẹn, hai khóe mắt cũng cay cay, cứ nghĩ mai sau ngộ nhỡ chàng phát hiện ra nàng lừa chàng, nàng phải rời khỏi chàng, nghĩ đến đó nàng lại đau lòng.
Phi Nhi mãi suy nghĩ, chợt nghe tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên phía sau lưng hai người, thì ra Mẫn Mẫn và phu xe của Mẫn Mẫn đang cưỡi ngựa chạy đến. Mẫn Mẫn ngồi trên ngựa trong khi phu xe của nàng xuống ngựa bái chào Tiêu Phong. Tiêu Phong và Phi Nhi cũng xuống ngựa bái chào Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn ngồi trên con ngựa trắng như tuyết, cho Tiêu Phong và Phi Nhi miễn lễ, đoạn, Mẫn Mẫn nhìn con ngựa nhỏ, nhếch môi nói với phu xe của nàng:
- A Lan, em thấy tướng quân đối xử không được công bình đúng không? Sáng nay ngài cho cô gái này cưỡi "Đồng Nhi." Từ trước đến nay ngài không bao giờ cho ai đụng tới con "Đồng Nhi," ngay cả Tử Lăng đã quen ngài lâu như vậy thậm chí Tân Nguyên ngài cũng không cho.
A Lan mỉm cười, Mẫn Mẫn nói:
- Không hiểu sao ngài ấy lại ưu đãi một dân nữ đến như vậy.
Phi Nhi không biết Mẫn Mẫn đang nói đùa hay nói thật, nàng không ngừng nhìn sang Tiêu Phong, hồi hộp chờ nghe câu trả lời từ chàng. Tiêu Phong cười nói:
- “Đồng Nhi” là con ngựa non hợp với người vừa tập cưỡi ngựa. Còn đa số các vị cách cách và tiểu thư con nhà tổng binh như Tân Nguyên cách cách và cách cách đây đều lớn lên trong quân doanh, thuật cưỡi ngựa đã rất tài tình, rất đáng ngưỡng mộ rồi. Hơn nữa con "Tuyết Hoa" của cách cách có gì không tốt đâu?
Câu trả lời của Tiêu Phong không khiến Mẫn Mẫn thỏa mãn.
- "Tuyết Hoa" của bổn cung không có gì không tốt thế nhưng không thể nào so sánh được với "Đồng Nhi" của cô ấy mà thôi!
Mẫn Mẫn nói, rồi quay sang A Lan:
- Em thấy ta nói như vậy có phải không?
A Lan chưa trả lời thì khi này Nhạc Chung Kỳ và Tô Khất cũng cho ngựa chạy lại. Sau khi đợi Nhạc Chung Kỳ và Tô Khất xuống ngựa tham kiến mình và Tiêu Phong rồi, Mẫn Mẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi. Vừa hỏi Nhạc Chung Kỳ và Tô Khất, Mẫn Mẫn vừa một mặt nheo nheo mắt với Phi Nhi, để cho Phi Nhi hiểu rõ rằng nàng đã được Tiêu Phong "ưu ái" đến như thế nào!
Nhạc Chung Kỳ và Tô Khất không trả lời câu hỏi của Mẫn Mẫn, chỉ cười cười rồi bước lại gần Tiêu Phong, Tô Khất nói nhỏ gì đó. Ba người đàn ông chuyện trò.
Phi Nhi không nghe rõ họ đang nói gì, hình như là chuyện trong quốc tử giám, mà Phi Nhi cũng chẳng thể tập trung để lắng nghe vì Mẫn Mẫn hỏi nàng:
- Cô nương tên gì?
- Dạ bẩm cách cách dân nữ tên Phỉ Nhi.
- Phỉ Nhi này – Mẫn Mẫn nói - Chúng ta cho ngựa vừa thả bộ vừa ngắm cảnh để cho tướng quân bàn chuyện đại sự.
Phi Nhi vâng dạ, leo lên ngựa cho ngựa đi theo Mẫn Mẫn và A Lan.
Mẫn Mẫn cho ngựa của nàng đi song song con ngựa của Phi Nhi, nói:
- Phỉ Nhi này, hay là hôm nay bổn cung cùng cô đua ngựa một trận đi, để xem "Tuyết Hoa" của ta lợi hại, hay "Đồng Nhi" lợi hại hơn?
Phi Nhi rất thích đua ngựa, nếu là bình thường nàng đã nổi hứng đáp trả “Ði thì đi chứ, sợ gì? Ðể cho cô bớt cái thói ngông cuồng đi cũng tốt!” Rồi nàng sẽ phóng lên ngựa tiên phong cho ngựa phóng thẳng tới trước rồi nhưng hôm nay Phi Nhi chỉ cúi đầu bảo:
- Dân nữ không dám, dân nữ thân phận thấp hèn, không dám đua ngựa với cách cách. Dân nữ xin chịu thua cách cách.
Mẫn Mẫn nói:
- Như vậy còn gì vui nữa, hay là cô xem thường bổn cung, ai bảo cô chịu thua bổn cung? Vả lại cô cũng đừng nên làm cho "Đồng Nhi" trở thành con mèo bệnh đấy! Nào! Ðể ta giúp cho cô đánh một roi!
Mẫn Mẫn vừa nói vừa đưa cây roi ngựa lên trên cao, bất thần quất xuống mông "Đồng Nhi" một cái thật mạnh.
- Á...
Phi Nhi kêu lên một tiếng, thân hình nàng thốt nhiên xông thẳng về phía trước thật mạnh, không kịp nắm lấy dây cương, "Đồng Nhi" đã kinh hoàng vọt nhanh về phía trước, như điên như cuồng.
Mẫn Mẫn cảm thấy vô cùng khoái trá cười lên ha hả.
Tiêu Phong đang nói chuyện với Tô Khất và Nhạc Chung Kỳ, nghe tiếng kêu của Phi Nhi và tiếng cười của Mẫn Mẫn, lập tức chấm dứt câu chuyện phóng lên ngựa, thúc hai chân vào bụng ngựa vọt nhanh tới rượt theo Phi Nhi.
Ở đằng xa, "Đồng Nhi" phóng thật nhanh như điên như cuồng chạy xuống ngọn đồi, Phi Nhi đã nhỡ đóng kịch đành làm cho trót, nàng phủ phục trên lưng ngựa, lắc qua lắc lại từ trái sang phải, từ phải sang trái, tay chân vờ cuống quýt quơ quào tìm nắm sợi dây cương đã bị sút ra. Tiêu Phong ở phía sau cho ngựa rượt theo, mặt mày chàng kinh hãi thấy Phi Nhi gần như sắp rớt khỏi lưng ngựa.
Trong nhất thời, Tiêu Phong và Phi Nhi, hai con ngựa của họ hợp lại thành một đường, phóng như bay, phóng như bay. Vó ngựa cuốn tung, cát bụi mịt mù.
Tiêu Phong cuống quýt vừa kêu vừa la:
- Nắm lấy cương ngựa! Kéo ghịt "Đồng Nhi" lại! Mau mau nắm lấy cương ngựa...
Phi Nhi cũng biết là phải nắm lấy cương ngựa thế nhưng đúng ngay lúc nàng vừa nắm được sợi dây cương đó trước mặt nàng đột nhiên có một nhánh cây giăng ngang, nàng kêu rú lên kinh hoảng, y phục nàng đã bị móc vào nhánh cây, nguyên cả thân hình bị nhấc bổng lên lơ lửng trên không rồi rớt thật nhanh xuống đồi. Nói thì chậm nhưng lúc đó lại rất nhanh. Tiêu Phong tung mình nhảy lên, hướng về phía Phi Nhi nhào tới định chộp lấy nàng mà vẫn không kịp. Tiêu Phong chỉ nghe "bình" một tiếng, vật nặng rớt đánh bịch xuống đất một cái. Phi Nhi lăn xuống đồi. Tiếp theo đó là tiếng Phi Nhi rú lên, tiếng nàng vang thật to.
Đến khi Tiêu Phong chạy tới thì thấy Phi Nhi đang ngồi ôm một chân rên rỉ bên tảng đá lớn dưới chân đồi, đôi mắt sũng nước.
Tiêu Phong kinh hoàng thất sắc, chàng buông người phịch xuống đất, hai tay bưng hai má Phi Nhi lên hỏi:
- Sao rồi? Sao rồi? Nàng bị thương rồi chăng?
Phi Nhi ngưng khóc thút thít, cũng ngưng rên rỉ song vẫn ôm lấy chân:
- Tiểu nữ... tiểu nữ... không việc gì... nhưng mà... “Đồng Nhi”... “Đồng Nhi” chạy mất rồi…
Tiêu Phong không để tâm đến con ngựa quý của mình đã chạy lạc, sờ tay lên chân Phi Nhi, biết chân nàng đã trặc, bèn bế thốc Phi Nhi lên và đi lên đồi.
Phi Nhi bị đau đến mắt nổ đôm đốm, nhưng vẫn cố gắng nhoẻn miệng cười, dù rằng nụ cười méo xệch:
- Tiểu nữ... tiểu nữ... không việc gì... không việc gì thật mà... chỉ có điều... đứng không nổi...
Tiêu Phong đặt Phi Nhi ngồi trên lưng con ngựa của chàng rồi cũng phóng lên ngồi phía sau Phi Nhi.
- Ta đưa nàng về phủ sau đó mời đại phu đến xem vết thương của nàng.
Tiêu Phong nói.
Hai người cưỡi chung một con ngựa leo lên ngọn đồi. Lúc Tiêu Phong nóng ruột thúc ngựa chạy nhanh, Phi Nhi luôn miệng kêu đau nên Tiêu Phong đành cho ngựa đi chậm lại.
Phi Nhi ngồi phía trước Tiêu Phong khe khẽ mỉm cười. Thật ra nàng chỉ muốn được ở riêng rẽ bên chàng, không có người chung quanh quấy rầy, vì sự thật từ nhỏ nàng đã tập võ công nên không biết đã bị trặc chân như thế này bao lần. Hồi ở Đồng sơn, nàng theo Cửu Dương học khinh công của phái Thiếu Lâm, những lần tập luyện nhảy cao bay xa nàng cũng thường hay bị trặc chân. Phi Nhi cố giấu tâm tình phấn chấn của nàng, đưa mắt nhìn khu rừng mọc đầy dương liễu và anh đào, gió đưa các nhành liễu phát ra tiếng rì rào vui tai, nàng nhủ bụng sáng nay nàng vừa được ngắm cảnh đẹp lại được ngồi sát vào lòng người đàn ông nàng yêu, mắt ngắm phong cảnh hữu tình, trên đời này còn hạnh phúc nào bằng? Trong lúc này nàng như quên đi Đồng sơn, quên đi nỗi thương đau chất ngất, quên đi bang hội, quên đi trách nhiệm... nàng tựa đầu hẳn vào ngực Tiêu Phong nói:
- Mẫn Mẫn cách cách nói phải, tiểu nữ cưỡi ngựa thật tệ.
Tiêu Phong vội vàng nói:
- Làm gì có chuyện đó? Ta rượt theo nàng không kịp đấy chứ! Hôm nay là hôm đầu tiên nàng tập cưỡi ngựa mà đã khá hơn rất nhiều người rồi.
Phi Nhi dẩu môi:
- Nhưng tiểu nữ chỉ học được cách ngồi trên lưng ngựa sao cho khỏi lăn xuống đất thôi, đến khi nó bắt đầu chạy, tiểu nữ liền té lăn ra đất.
Nàng nói đoạn, rùng mình nói thêm:
- Thật là đáng sợ, lúc Đồng Nhi chạy xuống đồi, thân hình của tiểu nữ tưng lên xốc xuống thật kịch liệt trên lưng Đồng Nhi, xốc đến độ cảm thấy đầu váng mắt hoa không còn phân biệt được Ðông Tây Nam Bắc gì nữa cả.
Phi Nhi dứt lời, không nghe Tiêu Phong lên tiếng đáp lời nàng, bèn ngẩng đầu nhìn lên chàng ai oán nói:
- Tiểu nữ thật không có năng khiếu, học cưỡi ngựa cứ trông như trẻ con vậy!
Bấy giờ Tiêu Phong mới nói:
- Đừng so mình với trẻ con. Khối đứa cưỡi ngựa còn giỏi hơn nàng nhiều.
Phi Nhi nhìn sững Tiêu Phong, chàng cười xòa tiếp:
- Là ta vừa đùa với nàng, nàng rất có năng khiếu cưỡi ngựa.
Phi Nhi chun mũi lại rồi cũng cười. Tiếng cười của Phi Nhi khiến Tiêu Phong nhớ đến nữ thần y, chàng nhớ năm xưa chàng và nữ thần y cũng từng cưỡi chung một con ngựa như chàng và Phi Nhi bây giờ, nữ thần y cũng ngồi ngay trước mặt chàng và cười, tiếng cười của nữ thần y nghe hay như tiếng suối róc rách, đôi lúc lại như tiếng chuông gió khua, vang từng âm thanh thánh thót, bàng bạc khắp mọi nơi. Tiếng cười dễ thương đó của nàng làm cho chàng cảm thấy vui trong lòng.
Phi Nhi thấy Tiêu Phong im lặng, hỏi chàng:
- Ngài làm sao vậy?
- Không có gì.
- Rõ ràng ngài có tâm sự, chắc ngài đang giận tiểu nữ làm mất con Đồng Nhi của ngài.
- Không – Tiêu Phong lắc đầu – Lúc nãy nàng cười làm ta nhớ đến tiếng cười của nàng ấy. Nàng ấy có nụ cười rất đẹp, khi nàng ấy cười giống như hoa đều nở vậy.
Phi Nhi vẫn nhìn lên Tiêu Phong hỏi:
- Thế còn tiểu nữ, khi cười có giống hoa nở không?
Tiêu Phong lắc đầu:
- Nàng cười cũng rất đẹp nhưng không cùng một dạng. Ta không biết nữa, không biết diễn tả thế nào, có điều không giống nhau.
Phi Nhi mím môi.
Tiêu Phong thấy Phi Nhi mím môi, lại nữa, ánh mắt nàng chùng xuống như sợi dây đàn sau khi nghe câu trả lời của chàng, tâm tư thiếu nữ lộ cả ra ngoài, Tiêu Phong chợt thấy chàng ngồi sát vào người cô thiếu nữ này trông không ổn chút nào bèn leo xuống đất.
Tiêu Phong vừa dắt ngựa đi vừa nói:
- Lúc nãy nàng nói rất thích xem huấn luyện ngựa vậy nàng có biết huấn luyện ngựa là cả một nghệ thuật không? Việc huấn luyện bắt đầu khi ngựa còn nhỏ, cho ngựa tiếp xúc với con người khiến ngựa trở nên dạn dĩ hơn, sau đó dạy ngựa bằng sợi dây. Người huấn luyện sẽ cột dây vào đầu ngựa và cho chạy vòng vòng theo hình tròn cùng lúc dạy ngựa nghe những hiệu lệnh như ngừng, đi, chạy. Yên ngựa và người ngồi lên cưỡi ngựa được dạy một cách từ từ cho ngựa quen dần đi. Một thời gian sau người huấn luyện sẽ dạy ngựa bằng cách dùng chân hay tay của mình để điều khiển ngựa theo ý mình. Ví như dùng chân thúc vào bụng để khiến ngựa đi ngang, kéo dây cương ngược lại đằng sau để ra hiệu cho ngựa dừng lại, giật phía phải để quẹo phải; giật phía trái để quẹo trái…
Tiêu Phong nói thao thao bất tuyệt.
Phi Nhi rất nhạy cảm, đương nhiên nàng biết Tiêu Phong cố tình không ngồi chung một con ngựa với nàng, chàng muốn giữ cho bản thân không gần gũi một cô gái nào ngoài người con gái trong lòng chàng. Phi Nhi nhủ bụng chàng yêu nữ thần y nhiều như thế, nhưng vì thân phận khác biệt nên hai người không thể nào được gần nhau. Phi Nhi chứng kiến tấn bi kịch ấy, liên tưởng đến tình cảnh ấy của chàng, lòng nàng không khỏi bùi ngùi.
Lúc này Mẫn Mẫn phi ngựa chạy lại đón đường hai người. Phi Nhi thấy Mẫn Mẫn, vờ cuống quýt độ như sắp khóc đến nơi, bảo Tiêu Phong:
- Tiểu nữ không muốn đua ngựa với cách cách nữa đâu, tướng quân ngài giúp tiểu nữ nói với cô ấy đừng bắt tiểu nữ đua ngựa nữa đi.
Tiêu Phong nhìn Phi Nhi bằng ánh mắt như không hiểu nàng đang nói gì, Phi Nhi được dịp bèn kể với Tiêu Phong chuyện Mẫn Mẫn đã dùng roi đánh vào mông Đồng Nhi ra sao.
Phi Nhi dứt lời, Mẫn Mẫn cho ngựa bước song song với ngựa của Tiêu Phong, nhìn xuống chàng nói:
- Phủ Viễn tướng quân, giờ Ngọ hôm nay Đài Nã phúc tấn đãi tiệc mừng bổn cung tới thăm bà ở Túc vương phủ, ngài nhớ phải đến đúng giờ.
Tiêu Phong thấy Mẫn Mẫn không xin lỗi thậm chí cũng không hỏi thăm Phi Nhi lời nào, khẽ chau mày. Mẫn Mẫn không nghe Tiêu Phong trả lời, lặp lại câu nói vừa rồi. Tiêu Phong vẫn không trả lời, Mẫn Mẫn bèn trợn mắt nhìn Tiêu Phong, quát lên:
- Phủ Viễn tướng quân! Ngài đã ăn trúng gan hùm mật gấu rồi phải không? Dám không trả lời bổn cung, đang trách bổn cung à?
Tiêu Phong im lặng. Mẫn Mẫn tung hai tay lên trời kêu lên:
- Làm sao mà bổn cung biết cô ấy cưỡi ngựa tồi đến thế này? Nếu biết trước bổn cung đã không thi đấu với cô ấy làm gì. Không phải bổn cung cố ý làm cô ấy bị thương mà bổn cung hoàn toàn không ngờ sự việc lại đến nông nổi này.
Tiêu Phong vẫn một mực giữ im lặng, cũng không nhìn Mẫn Mẫn, tiếp tục dắt con ngựa đưa Phi Nhi đi thẳng.
Mẫn Mẫn kéo dây cương cho ngựa của nàng dừng lại nhìn theo Tiêu Phong, nàng thấy thái độ chàng lạnh nhạt, bèn đưa cặp mắt tức tối nhìn theo chàng. Trong lòng Mẫn Mẫn bấy lâu Tiêu Phong lúc nào cũng là bậc quân tử khoan hòa, đối nhân xử thế rất mực nhã nhặn và lịch thiệp. Hơn nữa chàng còn sở hữu một giọng nói điềm đạm cuốn hút lòng người. Thế mà lúc này cái người tử tế nồng hậu ấy vì đứa con gái thân phận thấp hèn mà phớt lờ nàng. Mẫn Mẫn ấm ức nhủ bụng: “Tế Nhĩ Ha Lãng! Không ngờ mấy năm gặp lại, chàng thật vô lễ! Dám vì một đứa con gái quê mùa mà không phân biệt trên dưới, tuân theo lề luật, phép tắc, dám không trả lời ta?”
(còn tiếp)