Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 61: Nhất túy giải thiên sầu




- Nàng nói nàng quan tâm ta, tại sao lúc trước nàng hờ hững vậy?
Tiêu Phong liên tục lặp đi lặp lại câu nói này trong cơn mê sảng.  Hà Tử Lăng ngồi trên trường kỉ lắng nghe lời chàng, nàng đương nhiên biết câu hỏi vừa rồi không phải dành cho nàng.  Hà Tử Lăng không ngừng ôm mặt khóc ròng, tại sao chàng không còn như xưa, để nàng được là người cùng chàng đi đến cuối con đường?  Tại sao chàng và nàng đã từng sánh bước bên nhau lại để lạc mất nhau ở ngã rẽ Thiên sơn ấy?
Bao nhiêu nước mắt đã được hong khô trước đó giờ rủ nhau trở về tụ hội trong đêm, Hà Tử Lăng nhớ lại từ khi Tiêu Phong trở về từ Thiên sơn, những điều chàng nói, những hành động chàng làm, là cách để chàng thể hiện tình yêu với cô gái chàng gặp trên Thiên sơn.  Chàng nói với nàng hai người từ nay chỉ là bạn thôi và chàng đã buông tay nàng từ giây phút đó.
Tiêu Phong liên tục tránh mặt nàng, nhưng sáu năm qua nàng vẫn ở bên cạnh chàng hy vọng có ngày chàng quay đầu trở lại.  Hà Tử Lăng biết nàng cố chấp trong tình yêu để rồi tự nhận những thương tổn sâu sắc về mình nhưng trách nhiệm không cho phép nàng rời chàng, vả lại, nàng cũng không nỡ xa chàng, vì chàng chính là mối tình đầu, và cũng sẽ là duy nhất.
Người ta thường bảo những người xuất hiện trong đời ta dù chỉ thoáng qua đều vì lí do nào đó. Vậy sự xuất hiện của chàng đơn giản chỉ là để nàng tổn thương ư?  Chàng đã từng cho nàng những giây phút ngọt ngào, thời gian hai người ở bên nhau cùng nhau chia sẻ mọi đam mê, những nụ cười, những ánh mắt trao nhau... với nàng giờ chỉ là hồi ức.  
Đã có rất nhiều lần nàng muốn rời khỏi chàng, rời khỏi kinh thành, bỏ lại trách nhiệm đang gánh trên mình, buông bỏ tất cả, xóa sạch tất cả sau một lần quay lưng cất bước nhưng mỗi lần nàng định làm thế những kỷ niệm đẹp lại ùa về.  Những lúc như vậy, con tim nàng lại yếu đuối, để rồi lại đưa ra quyết định sai lầm mà nàng quên mất rằng đã khi nào chàng thuộc về nàng đâu?  Hôm qua nàng lại tìm về những thứ gọi là ngày xưa qua con đường hai người từng đi, ngắm nhìn chiếc ghế đá hai người từng ngồi bên bờ Vô Định hà để chợt nhớ rằng ngày nào đó hay người tay trong tay để rồi giờ đây nàng thấy lòng nức nở khi chỉ một mình đơn lẻ.  Sau tất cả những ngày tháng đã qua, nàng vẫn giày vò mình trong nỗi xót xa và tự hỏi liệu giữa hai người từng có tình yêu hiện hữu hay chỉ là cảm xúc nhất thời?  Hà Tử Lăng sực nhớ bao năm bên nhau Tiêu Phong chưa từng nói yêu nàng một lần nào, có lẽ mọi thứ là do nàng tự huyễn chứ nào có xuất phát từ trái tim chàng.  
Hà Tử Lăng nâng vạt áo lên lau sạch nước mắt.  Nàng rời trường kỉ, đến sửa tấm chăn trên mình Tiêu Phong cho ngay ngắn rồi lặng lẽ đi vào bếp đích thân bắt nồi sắc thuốc cho chàng.  Trong phủ có đầy người hầu kẻ hạ nhưng lần nào chàng ngã bệnh nàng cũng đích thân lo cho chàng.  Hà Tử Lăng cũng chẳng rõ bao giờ chàng mới dậy, mà dậy rồi liệu có uống thuốc do nàng sắc không vì chàng rất ghét uống thuốc nhưng nàng vẫn làm.  Mọi thứ mà trong mấy năm qua nàng làm như một thói quen.
Khi Hà Tử Lăng mang chén thuốc trở lại phòng Tiêu Phong ngủ mơ luôn miệng gọi nữ thần y, Hà Tử Lăng đặt chén thuốc lên chiếc ghế bên cạnh giường chàng, ngồi lên mép giường nắm tay chàng vỗ về.  Hà Tử Lăng lặng lẽ gối đầu trên ngực chàng, nhưng không ngủ, nàng nhìn đăm đăm vào khoảng không đen tối trong phòng mà nghĩ rằng ngày mai tỉnh dậy, chắc gì chàng đã nhớ những điều nàng làm cho chàng hôm nay?
Sáng ngày hôm sau cơn sốt của Tiêu Phong hạ dần và chàng tỉnh dậy.  Hà Tử Lăng vẫn ở bên giường túc trực chăm sóc chàng.  Nàng thấy Tiêu Phong vừa trở mình liền đỡ chàng ngồi dậy, bưng chén thuốc lên.  Tiêu Phong rất ghét uống thuốc nên chàng uống một ngụm xong nhăn mặt hạ xuống, đôi mắt lim dim mệt mỏi, lòng ngực không ngừng nhấp nhô và hơi thở của chàng cũng ngắn đoạn.  
Hà Tử Lăng nhìn Tiêu Phong uống từng ngụm thuốc một cách khổ nhọc, dịu giọng bảo:
- Thuốc đắng dã tật, tuy mùi vị của nó thật không dễ ngửi nhưng phải uống thì bệnh mới mau lành được.  
Hà Tử Lăng dứt lời phát hiện nàng chẳng phải lang y, bèn thốt nhiên nở một nụ cười.
Hai người không nói năng gì trong một hồi.
Tiêu Phong nâng chén thuốc lên uống thêm một ngụm nữa rồi lại buông.  Sang lần thứ ba, Hà Tử Lăng cản:
- À tiểu nữ quên mất, thuốc đã nguội nên khó uống, để tiểu nữ đi rót lượt thuốc nóng khác cho ngài.
Nàng nói xong đưa tay định cầm cái chén nhưng Tiêu Phong lắc đầu:
- Không cần.
Chàng nói, sau đó bưng chén thuốc lên uống cạn.
- Bây giờ đã là canh mấy rồi?
Tiêu Phong trả chén lại cho Hà Tử Lăng, hỏi, chàng tiếp tục ôm ngực thở từng hơi nặng nhọc.
Hà Tử Lăng đặt chén thuốc xuống giường, quay nhìn cánh cửa phòng trả lời:
- Chắc là đầu canh năm rồi.
Nàng quay lại nhìn Tiêu Phong nói thêm:
- Ngài nên ngủ thêm một lát nữa đi, hồi nãy tiểu nữ đã có nhờ người đi nói với Sách thị lang đại nhân rằng ngài bị ốm nên sáng nay không thể lên triều.
- Cảm ơn nàng.  
Tiêu Phong nói.  Hà Tử Lăng bưng cái chén đi lại đặt trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, rót tách trà để Tiêu Phong tráng miệng sau chén thuốc đắng.
Tiêu Phong lại nói cảm ơn Hà Tử Lăng, chàng cầm tách trà, chậm rãi hớp một ngụm trà, loại trà này là trà nhân sâm hảo hạng nhưng chẳng hiểu sao khi nuốt vào miệng chàng vẫn cảm thấy không át được chất thuốc đắng trong miệng, chất thuốc như ngấm sâu vào trong cổ, trong lòng chàng, nên miệng chàng vẫn nếm được vị đắng chát như thường. 
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.  Hà Tử Lăng đi mở cửa, Lôi Kiến Minh bưng một mâm đồ trang sức vào nói với Tiêu Phong:
- Lão nô thật không muốn làm phiền tướng quân nghỉ ngơi nhưng lão nô có chuyện này không thể tự mình quyết định.  Chả là sính lễ sắp sửa mang tới phủ Đài Nã tất cả đã được lão nô chuẩn bị xong rồi chỉ thiếu một cái Bách Niên Ngự Nê và cặp trâm cài đầu.
Lôi Kiến Minh nói rồi dâng chiếc mâm chứa một mớ đồ trang sức lên trước mặt Tiêu Phong.  Tiêu Phong im lìm dời mắt xuống tách trà.  Hà Tử Lăng biết Tiêu Phong không có tâm tình chọn đồ trang sức cho Mẫn Mẫn, nhìn Lôi Kiến Minh bảo nhỏ:
- Mẫn Mẫn cách cách là cành vàng lá ngọc nên sính lễ đương nhiên phải là thứ tốt nhất rồi, Lôi nhị thúc cứ thay mặt ngài ấy chọn món nào đắt nhất đi, càng quý càng tốt.
Lôi Kiến Minh cũng chỉ làm theo lệ, giờ Tiêu Phong không phản đối nên chỉ vào một cái mão đội đầu có gắn trân châu màu xanh ngọc bích và cặp trâm cài cùng màu nói:
- Như vậy lão nô sẽ đưa cho thợ năm ngàn lượng bạc để lấy mão đội đầu và đôi trâm cài này, rồi cùng tùy tùng mang sính lễ đến nhà tướng quân phu nhân.
Lôi Kiến Minh dứt lời bái chào Tiêu Phong rồi đi ra.  
Còn lại hai người, Tiêu Phong không biết nói năng gì thêm với Hà Tử Lăng.  Tuy chàng tỉnh dậy nhưng thần trí vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đầu chàng đau nhức và toàn thân ê ẩm.  Sau một cơn say quả thật lúc nào chàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.  Chàng nghe theo Hà Tử Lăng uống xong chén thuốc thấy người đỡ hơn một chút nhưng trong lòng vẫn đau đớn vô cùng.
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, a hoàn Tiểu Tuyền mang một mâm điểm tâm vào đặt lên bàn rồi trở ra ngoài.  
Tiêu Phong nhìn theo Hà Tử Lăng lúc này đang đứng bên bàn, nói:
- Tối hôm qua… – Chàng ngưng lại ôm ngực thở một chút rồi tiếp - Cảm ơn nàng, không có nàng chắc ta chết mất xác ở nơi nào rồi cũng nên.
Hà Tử Lăng vừa múc cháo ra chén cho Tiêu Phong vừa trả lời:
- Ngài không cần khách sáo với tiểu nữ, giữa hai ta còn ơn huệ gì, vả lại tiểu nữ cũng quen với mấy việc thế này rồi chứ đâu phải lần đầu.
Hà Tử Lăng mang chén cháo quay trở lại bên giường đưa Tiêu Phong, thêm lời:
- Tiểu nữ biết ngài không ưa ăn cháo cũng như uống thuốc nhưng ngài hãy cố ăn chén cháo này cho ấm bụng.
Tiêu Phong cầm chén cháo nói:
- Trông nàng có vẻ quá mệt mỏi vì ta rồi, bây giờ ta đã không sao, nàng cũng nên về Tụ Bảo Trai...
Tiêu Phong chưa nói xong, Hà Tử Lăng cướp lời chàng:
- Nếu ngài còn biết tiểu nữ mệt mỏi vì ngài tại sao không tự quý trọng bản thân cho tiểu nữ nhờ?
Tiêu Phong không trả lời, chàng múc từng muỗng cháo đưa lên miệng một cách uể oải.
Suốt cả bữa sáng Tiêu Phong im lặng ăn cháo và không nói gì nữa.  Tiểu Tuyền lại mang một bình trà trở vào phòng đặt lên bàn, thu dọn mâm đồ ăn rồi rời đi.
Hà Tử Lăng rót trà ra tách cho Tiêu Phong, nói:
- Nhiều lúc tiểu nữ cứ cảm giác mình như người điên vậy, chẳng hiểu sao cứ thích làm khổ mình như thế này, giá mà…
Câu nói của Hà Tử Lăng khiến Tiêu Phong lặng người trong một chút, tay cầm tách trà định nâng lên uống bỗng khựng lại.  Hà Tử Lăng thấy Tiêu Phong thất thần nàng cũng bỏ lửng không nói trọn vẹn câu nói.  Nàng đợi chàng uống xong tách trà dìu chàng nằm xuống giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Cơn sốt của Tiêu Phong vẫn còn chưa hạ hoàn toàn, chàng vừa đặt lưng xuống giường hơi thở như nghẹn lại, mày mặt tối sầm rồi chẳng bao lâu chàng thiếp đi không còn hay biết gì nữa.  Hà Tử Lăng lại như đêm qua ngồi trên ghế cạnh bên giường lặng lẽ nhìn Tiêu Phong ngủ yên, thật ra lúc nãy nàng định nói với chàng rằng chàng vốn đến từ thảo nguyên, mà ở vùng quan ngoại không thiếu các loài thảo dược, không lẽ trong trong tam đại bộ của người Nữ Chân không có người con gái nào ngoài nữ thần y khiến chàng vừa lòng sao nhưng rốt cuộc nàng không nói ra.
Hà Tử Lăng cũng thừa biết hiện thời nàng có nói gì hay làm gì đi nữa thì đối với chàng cũng chẳng có ý nghĩa gì.  Nàng có đòi sống đòi chết, khóc lóc thảm thiết, có chảy trôi hết những giọt nước mắt cũng chẳng cảm hóa được trái tim chàng.  Mùa thu trời thường mưa không ngừng, mưa rơi khắp nẻo đường, mưa cho mọi nhà nhưng không ướt nổi lòng chàng.  Vậy thì những giọt nước mắt của nàng có là gì?  Bởi lẽ tâm tư chàng, tất cả đã cột chặt trên mình của một người con gái không tên, cột chặt vào mấy bụi cúc và hàng bạch quả trồng trong hoàng cung.  Hà Tử Lăng khe khẽ lắc đầu, nén tiếng thở dài, nước mắt nàng lại ứa ra nhưng rồi nhanh chóng khô đi khi vừa ra nơi mí mắt nàng.  Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, đành vậy thôi, trả chàng về với cuộc sống như khi chưa thuộc về nhau.  Không phải lỗi của chàng, cũng chẳng phải lỗi của ai, chỉ là chàng và nàng không phải dành cho nhau.  Đơn giản vậy thôi.  Sau khi chàng chính thức thuộc về Mẫn Mẫn rồi nàng sẽ rời đi.  Vì tuy rằng chàng đang ở cạnh nàng, trong cùng một mái nhà, thậm chí trong cùng một căn phòng nhưng trái tim chàng đã xa nàng lắm rồi.  
Trưa hôm đó sính lễ được Lôi Kiến Minh và một đoàn tùy tùng mang tới phủ trao cho Đài Nã, gồm có mão đội đầu làm bằng vàng rồng, một đôi trâm cài tóc làm bằng ngọc phỉ thúy, mười tám chiếc vòng cũng được làm bằng vàng và một cặp bông tai hạt trai.  Ngoài đồ trang sức còn có một bộ đồ thêu thủ công, bao gồm áo khoác ngoài màu đỏ có đính đá quý, vải lụa mỏng như cánh ve, áo trong màu hồng phấn và váy màu ráng chiều, hai cái túi gấm thêu hình uyên ương và Tống Tử Quan Âm dùng để cầu may, một bản “vi phụ chi đạo” do Vân Thanh La viết và vô số những món quà đắt tiền khác.
Đài Nã không phải là một người thụ sủng nhược kinh tuy nhiên ánh mắt của bà khi trông thấy những mâm sính lễ cũng toát ra tia vui mừng cho đứa cháu gái cưng của mình.  Đối với bộ tộc của bà mà nói, việc Mẫn Mẫn gả cho Tiêu Phong là một việc nở mày nở mặt.  Bởi vì việc mai mối thời bấy giờ lưu hành một câu “nhà cao cửa rộng gả nữ, thấp môn thú phụ,” nghĩa là làm cha mẹ ai cũng hy vọng con gái của mình được gả vào một nhà tốt để hưởng phước, hoặc tốt hơn hết là được sắc phong làm phi, một bước lên mây, không cần sớm chiều dãi nắng dầm mưa chịu đựng vất vả.  Cho nên khi phối hôn vấn đề môn đăng hộ đối vẫn là hơn.
Lại nói tới Phi Nhi.  
Ở kinh thành trời chập choạng tối đèn đuốc đã được thắp lung linh, đủ thứ âm thanh ồn ào tạp nham đến nỗi chẳng thể phân biệt được tiếng gì cho ra hồn.  Chỉ đến nửa đêm về sáng thì âm thanh ấy mới lắng đọng dần.  Phi Nhi vẫn chưa ngủ được, nàng lo cho bệnh tình của Tiêu Phong trở nặng bèn rời phòng ngủ của nàng để đi tìm chàng mặc dầu nửa canh giờ trước nàng đã đến thăm chàng rồi.  Phi Nhi đang đi trên hành lang dẫn đến phòng ngủ của Tiêu Phong, chợt nàng nghe có tiếng chân, bước đi rất khẽ nhưng người tập võ lâu năm như nàng vẫn nghe được.
Phi Nhi thấy một bóng đen đi về hướng phòng sách của Tiêu Phong.  Thông thường, Lôi Kiến Minh cho người canh gác căn phòng đó rất cẩn mật không một chút sơ suất nhưng hôm nay ông cùng bọn tùy tùng mang sính lễ tới phủ Đài Nã được giữ lại dùng tiệc nên vẫn còn chưa về, trong phủ Viễn vì vậy cũng vắng vẻ hơn mọi lần. 
Phi Nhi thấy một người vận y phục dạ hành lướt đến cửa phòng sách, nhìn quanh quẩn rồi nhẹ nhàng mở cửa vào phòng.  Tiếng bước chân nhỏ nhẹ, thoạt đầu nhìn từ xa Phi Nhi cảm thấy tiếng bước chân này nàng đã từng nghe qua.
Phi Nhi nhè nhẹ tiến lại dùng ngón tay chọc thủng một lỗ nhỏ trên vách phòng sách nhìn vào trong.  Ánh sáng yếu ớt từ cánh cửa sổ hé lọt soi lờ mờ lên vóc dạc một người thon cao.  Nhãn lực của Phi Nhi tuy ổn nhưng trong phòng sách hoàn toàn cách ly với ánh sáng bên ngoài nên cặp dạ nhãn của nàng cũng trở thành “anh hùng không có đất dụng võ.”
Phi Nhi còn đang miên man nghĩ ngợi thì bỗng tiếng cọt kẹt vang lên làm nàng giật mình.  Cửa phòng sách chợt mở, Phi Nhi vội phóng tới một bụi cây mọc trong khoảnh sân trước hành lang ẩn mình bên trong, nàng nhìn người áo đen bước ra ngoài hành lang rồi phi thân bay về phía phòng ngủ của Tiêu Phong.  Phi Nhi sợ người đó phát hiện ra nàng nên không dám đuổi sát theo, vả lại khinh công của người áo đen giỏi hơn nàng vài bậc, vừa đi nhanh vừa gây nên thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khi nhảy qua đầu bọn lính đang tuần tra hậu viên bọn chúng cũng chẳng hề hay.  Phi Nhi tự nhận công phu của người áo đen so với Cửu Dương quả thật không kém phần cao thâm.
Phi Nhi cảm thấy lạnh người, người áo đen này hành động im lìm, nếu không phải tận mắt trông thấy sự tồn tại của hắn quả thật khiến nàng khó mà tin được, tựa như người đó chỉ là một ảo tưởng không có thực thể.  Suy nghĩ này cảnh báo với Phi Nhi rằng người này nhất định là gián điệp được gài vào trong phủ vì sau khi rời phòng sách hắn không hề thoát ra phủ mà lại đến hậu viên.  Người áo đen là một a hoàn trong phủ  hay là ai đây?  Phi Nhi cũng thắc mắc không biết người áo đen đến phòng sách tìm món đồ gì đây?  
Khi Phi Nhi tới trước cửa phòng ngủ của Tiêu Phong nàng thấy Hà Tử Lăng đang ngồi bên giường canh chừng giấc ngủ của chàng, cánh cửa phòng đang hé mở, Hà Tử Lăng ngồi trên chiếc ghế quay lưng ra phía nàng.  Cặp mắt sắc bén của Phi Nhi kịp nhận biết đôi vai Hà Tử Lăng khẽ run biểu thị chủ nhân nó đang đề cao cảnh giác, bắt lấy từng động tĩnh nhỏ khi có người đang ở phía sau.  Phi Nhi nghĩ bước chân của nàng khẽ khàng thế này thì nếu là người bình thường dẫu nàng có đến cách ba thước họ cũng chưa chắc đã phát giác, chỉ có hạng hảo thủ đã trải qua quá trình rèn cặp cẩn thận mới luyện được thính giác và cảm quan nhanh nhạy như vậy.
Trong đầu Phi Nhi lập tức ráp những mảnh ghép lại với nhau, không lẽ người con gái này là người áo đen?  Một tên gián điệp được cài vào phủ để nghe ngóng tin tức hay chỉ là một trường hợp luyện võ đặc biệt không liên quan đến tam mệnh đại thần?  Phi Nhi lại nhớ lúc nàng mới vào phủ Viễn lần đầu gặp Hà Tử Lăng, nàng thấy đó là một cô gái mắt phượng mày liễu trông vô cùng thanh nhã, đặc biệt là ánh mắt rất sắc sảo, diện mạo xinh đẹp bức người.  Khi đó nàng đang bưng một mâm trà định mang vào thư phòng cho Tiêu Phong, nàng đặt lên bàn xong rồi đứng thẳng người lên, ánh mắt hai người giao nhau.  Phi Nhi phát hiện đáy mắt của Hà Tử Lăng lóe ra những tia lửa trông rất đáng hãi, khiến cho lúc đó nàng phải chủ động cúi đầu lảng tránh, đôi mắt như có một khí thế bức người.  Cặp mắt của Hà Tử Lăng thoáng nhìn thì giống như mặt nước hồ bình lặng trong những ngày thu nhưng hằng sâu dưới đáy nước như có hàng vạn hòn đá ngầm cuồn cuộn, không những khiến nàng không yên tâm vì sự hiện diện của Hà Tử Lăng trong phủ mà lại còn thêm mấy phần thấp thỏm.  Nhưng sau đó một thời gian dài trôi qua mà Hà Tử Lăng không có dấu hiệu gì khả nghi, Phi Nhi lại thôi không suy nghĩ tới.  Song bây giờ Phi Nhi lại nghĩ trong ba năm qua muôn sự càng yên ả thì khi bão tố nổi dậy càng dữ dội.  Nàng ở trong phủ cùng Hà Tử Lăng cũng đã mấy năm rồi nhưng ngặt một nỗi đó chỉ là cảm giác trong lòng nàng, Phi Nhi chẳng thể làm sao để khẳng định cảm giác bất an của nàng, đành giả vờ như mọi sự vẫn bình thường.
Phi Nhi có đầy một bụng những nghi ngờ, nhưng mấy năm nay nàng không cách gì vén bức màn bí mật đó lên.  
Sáng ngày hôm sau Phi Nhi thay Tiểu Tuyền mang đồ ăn sáng vào cho Tiêu Phong, đồng thời cũng len lén theo dõi những cử chỉ của Hà Tử Lăng, nhất là bước chân, càng nhìn nàng càng cảm thấy kinh tâm táng đởm.  Song ánh mắt của Hà Tử Lăng long lanh như mộng, Hà Tử Lăng hầu Tiêu Phong ăn điểm tâm nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó Phi Nhi như thấy hai thanh kiếm lóe sáng.  Còn Tiêu Phong thì hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì, có lẽ chàng cũng không màng tới việc gì đang xảy ra chung quanh chàng nữa, việc chàng vĩnh viễn không có cơ hội được tiếp tục ở bên nữ thần y và việc chàng sắp phải thành hôn với người chàng không yêu đã chiếm gần trọn tâm trí chàng.  Nhất là chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa thôi, thần sắc Tiêu Phong tối tăm như bầu trời đêm ba mươi.  Tất cả những thứ đó, thật sự làm cho Phi Nhi cảm thấy vô cùng bất an.
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.