Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 7: Phụng nhân bạc mạng




Tiêu Phong bước đi một mình trên hành lang.  Vừa đi, chàng vừa nghĩ đến tên huyết trích tử và những sự đấu đá, chèn ép muôn vẻ của tam mệnh đại thần trong triều.  Chàng biết sau khi chàng rời kinh thành, là những tháng ngày chờ đợi dài dằng dặc và đầy sợ hãi đối với Hiếu Trang và Khang Hi.  Vì thế, chàng thấy rất cần một người mưu trí để làm mưu sĩ ở luôn bên cạnh, bàn bạc kế sách.  Những người như Tô Khất, Nhạc Chung Kỳ, Triệu Phật Tiêu… tuy có lòng trung nhưng chỉ có thể giúp chàng đánh trận, chứ chưa đưa ra được mưu kế bày trận.  Mà muốn đối phó tam mệnh đại thần có phải đơn giản là cưỡi ngựa, bắn cung, nã đại pháo, vung đao, múa kiếm đâu?   
Tiêu Phong cau mày suy nghĩ, nhưng sau cùng chỉ có thể thở dài.  Lúc này mưa đá bắt đầu rơi, mấy viên đá đường kính gần bằng đốt tay rơi trắng đất.  Tiêu Phong nhìn màn mưa đá, đột nhiên, hình ảnh của Cửu Dương trầm tĩnh, mẫn tiệp, cơ biến, tài trí, lanh lợi vương vấn trong chàng.  Tuy chàng chưa từng trao đổi với Cửu Dương nhưng qua cuộc trò chuyện về Cửu Dương với Khẩu Tâm, khiến chàng đã hạ quyết tâm là bằng cách nào đó phải thu dụng cho được người này. 
Tiêu Phong cứ suy nghĩ mông lung như thế, cho đến khi có tiếng vang lên đằng sau chàng, át cả tiếng mưa:  
- Dân phụ chuẩn bị xong cả rồi.
Tiêu Phong quay đầu lại.  Người vừa lên tiếng là Hoa Liễu Bích.  Họ Hoa cai quản Diêm Thành, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn ngon nghẻ, thân thể gọn gàng, ánh mắt ướt rượt lúng liếng đưa tình, da mơn mởn như gái đôi mươi.  Đứng bên bà ta là một đứa hầu gái tên Lan Nhi, năm nay cũng mười sáu mười bảy tuổi, trông rất xinh đẹp, đôi mắt trong sáng như sao, mũi dọc dừa, miệng nhỏ hình trái ấu.  Cả khuôn mặt thanh thoát hài hòa, lôi cuốn như một đóa phù dung.  
- Bản quan không đói.
Lan Nhi nghe Tiêu Phong nói bưng miệng cười, Hoa Liễu Bích cũng cười.  Tiêu Phong nhìn trời thấy đã quá giờ Tý, ngộ ra lại nói: 
- À, bản quan chưa buồn ngủ.
Hoa Liễu Bích nói:
- Dân phụ biết chuyện vừa xảy ra trong nhà củi khiến cho trong lòng ai nấy cũng đều khó chịu, làm sao mà ngủ cho vô?  Tướng quân lại càng không thể.  
Hoa Liễu Bích ngừng một chút, tiếp tục nói:
- Chả là dân phụ đã sớm nghe theo sự xếp đặt của Kiều đại nhân, có quà bất ngờ tặng ngài.
Tiêu Phong giật mình: 
- Các người nghe theo Kiều Tam Bảo xếp đặt cái gì cho ta?
- Ngài đến đó sẽ rõ.
Hoa Liễu Bích nói rồi cất bước đi trước.
Tiêu Phong và Lan Nhi đi phía sau.  Hoa Liễu Bích dẫn Tiêu Phong đi qua mấy cái hành lang trước khi dừng lại trước một căn phòng.  Trong khi Hoa Liễu Bích dùng chìa khóa mở cửa phòng, Tiêu Phong nhìn Lan Nhi nói:
- Đừng nói với ta Kiều Tam Bảo đang ở trong căn phòng đó.
Lan Nhi lại bưng miệng cười.  
Vụt!
Tiêu Phong quay phắt đi.
Lan Nhi chạy theo chàng nói:
- Tướng quân!  Ngài đừng đi, ngài mà không vào trong đó “nhận quà,” sẽ cô phụ tấm lòng Hoa đại tỉ mất!  Tỉ ấy đã hao tổn rất nhiều tâm sức mới trị được cô ả...
Mấy âm cuối cùng Lan Nhi nói rất khẽ, nhưng Tiêu Phong nghe được rõ ràng.  Chàng lập tức 
thấy lòng nặng hơn đeo chì, đứng lại nói: 
- Các người đã làm gì nữ thần y?
Lan Nhi biết nàng đã lỡ nói điều không nên nói, còn đang than trời như bộng, Tiêu Phong gắt:
- Ta hỏi các người đã làm gì nàng ấy rồi?
Lan Nhi không thể ngậm miệng nữa, gãi má phân trần:
- À.. cũng chẳng có gì… chỉ là… cô ấy rất cứng cổ… liên tục phản kháng Hoa đại tỷ.  Thực sự chính dân nữ cũng không ngờ được trong dáng dấp mảnh khảnh của cô ấy lại tiềm ẩn một tinh thần sắt thép khó tìm thấy ở người con gái khác…
Tiêu Phong thấy Lan Nhi vòng vo không đi vào trọng tâm, sốt ruột nói:
- Tóm lại bây giờ nàng ấy ra sao?
- Không sao ạ!  Không sao!
Lan Nhi xua tay nói, rồi bất đắc dĩ kể cho Tiêu Phong nghe hồi chiều này, khi nàng và Hoa Liễu Bích đang đi trên hành lang thì thấy Kiều Tam Bảo bưng một mâm thức ăn, mặt mày tiu nghỉu như mèo cắt tai đang đi hướng ngược lại.  
Hoa Liễu Bích nói:
- Kiều đại nhân không khỏe à?
Kiều Tam Bảo nói:
- Ta khỏe, nhưng có người sẽ phiền não chết được!
- Là người nào?
- Một người quan trọng với ta.
- Dân phụ có thể giúp gì cho người ấy chăng?
Thế là Kiều Tam Bảo đem chuyện nữ thần y tuyệt thực kể cho Hoa Liễu Bích nghe.  Hoa Liễu Bích nghe qua, nói:
- Chuyện này không khó, để dân phụ giúp ngài.
Hoa Liễu Bích dứt lời, bợ lấy mâm cơm trong tay Kiều Tam Bảo.  Nhưng bà ta không đi tìm nữ thần y ngay mà bảo Lan Nhi đi tìm thêm hai đứa đầy tớ gái.  
Một khắc sau, Hoa Liễu Bích dẫn Lan Nhi, Phỉ Thúy, Uyển Nương bước vào một căn phòng trang hoàng tao nhã, nội thất được đóng từ gỗ kim, vách phòng bên trái treo một bức Bát Tuấn Đồ, bên dưới ghi hai câu thơ của Bạch Cư Dị “Mục Vương bát tuấn thiên mã câu, hậu nhân ái chi tả vi đồ.”  Bức tranh vẽ tám con ngựa mỗi con đều trong tư thế truy phong khác nhau, chủ yếu được vẽ bằng mực đen và hồng, đường nét trông rất tinh túy, sống động.  
Khi đám người Hoa Liễu Bích đi vào, nữ thần y đang nằm nhắm mắt trên giường.  Hoa Liễu Bích đặt mâm cơm lên chiếc bàn ở giữa phòng, rồi ngoắt bọn hầu gái cùng lại xem nữ thần y đã ngủ hay chưa?  Bốn người vén rèm giường sang hai bên nhìn nữ thần y, thấy đó là một cô nương với khuôn mặt trái xoan thanh tú, mũi thẳng và cao, đôi mi cong vút, đôi mày như họa, tóc đen dài êm ả như mây.  Quả thật không có bút nào để tả hết nét xinh đẹp.  Hoa Liễu Bích và bọn đầy tớ như bị thu hết hồn phách, ngây mặt nhìn. 
Một lát sau, Hoa Liễu Bích là người lấy lại dáng điệu tự nhiên trước tiên, nhỏ nhẻ gọi:
- Ta không muốn đá động giấc ngủ cô nương nhưng cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, dậy ăn một chút canh yến nào.
Nữ thần y không buồn động đậy.  
Hoa Liễu Bích hạ giọng gọi thêm lần nữa.
Nữ thần y vẫn không cử động.  
Hoa Liễu Bích trề môi với bọn đầy tớ, sau đó lầm lì cúi xuống, nắm hai vạt áo nữ thần y.  
Soạt!  
Chiếc áo đã bị xé rách.  
Hoa Liễu Bích ném hai mảnh vải vào mặt nữ thần y.  
Vù!
Bên ngoài gió đập vào phòng cuốn văng hai mảnh vải.  
Cơn gió bất chợt đó khiến da gà nổi đầy hai cánh tay nữ thần y, hai nụ hồng trên ngực nàng cũng bắt đầu cương cứng, nhô lên.  Do nàng sở hữu đôi gò bồng đảo to lớn khác thường, lớn hơn gấp năm lần các cô gái bình thường khác nên chiếc yếm không thể bọc trọn bầu ngực vun cao phơi phới. 
Bọn hầu gái nhìn thân hình khêu gợi của nữ thần y, tự nhủ nếu bọn họ là nam nhân, chắc chắn sẽ bị hút vào núi đôi mê người này.  
- Cô còn không mau ngồi dậy ăn đồ, ta sẽ xé luôn mảnh vải còn lại!
Hoa Liễu Bích túm hai quai yếm của nữ thần y, gằn giọng.
Nữ thần y lập tức mở mắt.
- Thế nào? - Hoa Liễu Bích vẫn chưa buông tay, hỏi - Chịu ăn hay không?
Nữ thần y gật đầu.
Hoa Liễu Bích cả mừng vẫy tay ra hiệu Phỉ Thủy giúp nữ thần y ngồi lên, lại kêu Lan Nhi đi lấy canh mang đến.  
Cộp!
Hoa Liễu Bích cảm thấy mình oai phong lẫm liệt, dằn mạnh chén canh lên giường.
Nữ thần y giơ tay cầm bát canh, nâng lên miệng rồi thình lình buông tay.  
Xoảng!  Nước canh bắn tung tóe ra sàn nhà.
- Không ăn.
Ngay sau đó nữ thần y cũng nói.
Hai chữ ngắn gọn lọt vào tai Hoa Liễu Bích.  Tụi đầy tớ thấy rõ gân xanh trải rộng trên kiều thủ bà ta, gương mặt bà ta cũng trở nên hung tợn, như hổ sắp xé xác con mồi.
- Được! - Hoa Liễu Bích cười khẩy - Ta không tin Hoa đại tỉ này không trị được cô!
Nói đoạn sai Lan Nhi đi rót chén canh khác đem lại.  
Trong khi chờ đợi, Hoa Liễu Bích nhìn nữ thần y như xét nét, nữ thần y cũng nhìn lại không chút sợ sệt.  
Một lát sau Lan Nhi mang canh lại, Hoa Liễu Bích cầm cái chén nói:
- Nếu Hoa đại tỉ này không trị được một đứa con gái nhỏ bé như cô, ta còn mặt mũi nào cai quản Diêm Thành?
Dứt lời Hoa Liễu Bích vung tay đẩy nữ thần y ngã ngửa ra giường.  
Nữ thần y ngóc đầu dậy định trèo xuống giường, Hoa Liễu Bích nói:
- Uyển Nương, Lan Nhi, hãy mau nắm chặt hai cánh tay nó lại!
Uyển Nương và Lan Nhi nghe lệnh phóng tới giữ chặt hai cánh tay nữ thần y.  
Hoa Liễu Bích ngồi xuống giường, dùng bàn tay mạnh như thép bóp lấy miệng nữ thần y, bậm môi đổ thứ nước vàng nhạt vào miệng nàng. 
- Uống! – Hoa Liễu Bích quát – Với hai mươi năm kinh nghiệm mở kỷ viện của tao, không đứa con gái nào có thể chơi trò tuyệt thực với tao!
Nữ thần y cương quyết ngậm chặt miệng, nghiến răng, nước canh chảy dài xuống cổ nàng. 
- Phỉ Thúy, mày banh miệng nó ra!
Hoa Liễu Bích tiếp tục quát tướng.
- Dạ! 
Phỉ Thúy nói, lấy hai tay cố banh miệng nữ thần y ra.  Hoa Liễu Bích tiếp tục đổ canh vào, đột nhiên nữ thần y dùng môi phun mạnh nước canh tung tóe ra ngoài. 
- Nha đầu, mày…
Hoa Liễu Bích giận dữ hét lớn, rồi nhanh như chớp điểm vào huyệt Bách hội của nữ thần y.
Ngay lập tức nữ thần y cảm giác đầu óc quay cuồng, tứ chi mềm nhũn và nàng nhắm mắt lại.
Tiêu Phong nghe Lan Nhi kể đến đây nét mặt chàng sa sầm, rồi không nói không rằng, chàng quay lưng đi một mạch về hướng phòng trọ của nữ thần y.  Nhoáng một cái, chàng đã ở trong phòng.
Nữ thần y đã được Hoa Liễu Bích giải huyệt một vài phút trước đó, đang ngồi trên giường ôm đầu, toàn thân nàng phơi bày, Hoa Liễu Bích cũng đã trang điểm và làm tóc cho nàng.  Khi Tiêu Phong tiến về phía nữ thần y, khoảng cách giữa hai người là tấm rèm che giường mỏng tanh, mỏng đến nỗi dễ dàng nhìn xuyên qua.  
Tiêu Phong thoáng thấy đôi gò tròn lẳn tràn trề nhựa sống của nữ thần y, lia mắt sang Hoa Liễu Bích nói:
- Ở đây không còn chuyện của bà nữa, lui ra đi.
Hoa Liễu Bích vâng lời rời đi.  Tiêu Phong nhìn theo Hoa Liễu Bích sau đó chàng nhìn Bát Tuấn Đồ.
Tiêu Phong dán mắt vào tấm tranh bát mã truy phong thật lâu, vẻ như chưa từng ngó thấy tấm tranh nào đẹp hơn tấm đó.  Hạ thân chàng cứng đờ không dễ chịu…  Đương nhiên, chàng đang nghĩ không ngờ có người trông thon gầy lại đầy đặn, nở nang hơn bề ngoài… rất nhiều…
Thêm một lúc nữa cơn đau đầu của nữ thần y giảm bớt, nàng mới ngộ ra sự hiện diện của một người đàn ông trong phòng.  Gương mặt nữ thần y xanh mét khi nghĩ đến cảnh xuân của mình có thể đã bày ra trước mặt người đàn ông này.  
Nàng giật phăng trâm cài tóc khỏi đầu.  
Tiêu Phong biết chàng không thể tiếp tục làm thinh nữa, lên tiếng:
- Nàng nghĩ tay của nàng nhanh, hay chưởng pháp của bản quan nhanh hơn?
Nữ thần y không đáp.  
Tiêu Phong hỏi xong một câu cũng im lặng chờ đợi.  Cuối cùng, nữ thần y cũng dịch mũi trâm ra khỏi cổ nàng.  
Tiêu Phong nén tiếng thở phào nói:
- Đưa cho ta. 
Nữ thần y buông tay, cây trâm rơi xuống nền gạch phát ra mấy tiếng leng keng. 
Mắt Tiêu Phong vẫn nhìn hướng Bát Tuấn Đồ, chàng khom xuống huơ tay tìm cây trâm trên sàn nhà.
Mất một lúc chàng mới tìm được cây trâm.
Tiêu Phong cầm trâm, thẳng người dậy, chẳng chút vòng vo, thẳng thắn nói: 
- Không phải lo, ta chưa chạm vào nàng.
Nữ thần y nghe rõ lời này, vẫn cúi gằm mặt.
Tiêu Phong dứt lời thấy câu nói của chàng chưa tốt lắm, nhanh chóng nói thêm:
- Cũng không nhìn thấy gì.
Nói xong chàng cầm trâm rời đi.  
Đêm đó, Tiêu Phong ở trong phòng trọ của chàng cứ trằn trọc khó ngủ, yết hầu lên xuống, nên đến lúc gà gáy sáng chàng mới ngủ được, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã cao tới ba con sào! 
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.